Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 568: Hào Phóng

Chương 568: Hào PhóngChương 568: Hào Phóng
"Nghĩ thoáng một chút, mấy người đàn ông này có đôi khi hay tự cho mình là đúng, cứ tức giận như vậy buổi sáng ngày mai cô sẽ có thêm hai cái nếp nhăn nữa." Trần Nhu nói.
Mã Ngọc Linh thở dài, nói: "Nếu tôi đây mà già trước tuổi vậy khẳng định là bị anh ấy chọc tức, sao mà không ôn nhu không săn sóc chút nào vậy nhỉ?"
"đều là cùng một dạng" Trần Nhu bình tĩnh nói.
"Giống nhau sao được, cha của Chanh Tử tri kỷ với chị như thế? Người kia nhà tôi mà được bằng một nửa cha Chanh Tử đối với chị, tôi cũng cười trộm." Mã Ngọc Linh nói.
"Không khác lắm là bao, lần trước tôi tới nhà cô xin nước tương không thấy ư, hai vợ chồng các cô quyên đóng cửa, anh ấy còn ôm cô ngồi vào lòng dỗ như dỗ bảo bối cơ mà." Trần Nhu xua xua tay nói.
"Phụt." Dao Dao ở bên kia vừa ăn cơm vừa dựng lỗ tai lên hóng chuyện, vừa vặn nghe được câu này, trực tiếp phun cả ra.
"Chị Dao Dao, chị phản ứng mạnh như thế làm øì, may mà chưa bắn vào em." Hàn Chanh nói.
Bên này mặt già của Mã Ngọc Linh đỏ hết lên, nhẹ véo Trần Nhu một chút: "Chị không thể nói nhỏ một chút sao, bọn trẻ đều đang ở đây."
"Chẳng phải cô đem chuyện hai người nói ra như chẳng có tình cảm với nhau hay sao, tôi chỉ vạch trần những chỗ cô che giấu thôi. ' Trân Nhu bình tĩnh đáp.
Tuy rằng cãi nhau không nhỏ, nhưng tình cảm hai vợ chồng Mã Ngọc Linh và công an Trần rất tốt, mỗi tội do tính tình hai người khá nóng nảy nên mới vậy.
Nhưng mà, từ lần trước học được biện pháp dỗ người từ chỗ Trần Nhu xong hai người bọn họ rất ít cãi nhau nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một trận nhỏ, Trần Nhu nhìn mãi quen rồi.
Nhưng chuyện này thật sự là công an Trần làm không đúng, mặc kệ là giàu hay nghèo thì trước khi quyết định chuyện này anh ta cũng nên nói thẳng ra.
Làm nữ chủ nhân trong nhà à loại chuyện này phải nghe được từ miệng người khác chẳng trách được Mã Ngọc Linh không vui.
"Vậy là về, cũng không có cách nào trừng phạt tên vương bát đản kia?" Trần Nhu hỏi.
"Còn làm sao được nữa? Cảnh cáo cũng cảnh cáo rồi, nhưng hắn ta cắn chết nói không có tiền cũng chẳng có cách nào, công an tới hắn bày ra bộ dạng thành thật, công an đi rồi thì hắn ta lại chứng nào tật nấy!" Mã Ngọc Linh nói.
Vậy nên cuối cùng người đàn ông nhà cô mới quyết định giúp đỡ hai bà cháu nhà kia, là lấy tiền lương của anh đi giúp đỡ.
Người đàn ông của cô ta cô ta hiểu, đây là không đứng nhìn được nữa nên mới giúp, nhưng mà cô vẫn trách anh không nói với mình.
Còn nói sợ cô không đồng ý!
Ở trong lòng anh, cô keo kiệt tới vậy sao?
Mã Ngọc Linh ở nhà xem tỉ vi, Hàn Quốc Bân nhận được ánh mắt của vợ mình ý bảo anh tới nhà công an Trần ngồi một lúc.
Cũng liền lúc này.
Công an Trần bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng muốn nói với cô ấy nhưng mà tôi sợ cô ấy không đồng ý, hai bà cháu nhà đó quá đáng thương nên tôi mới đứng ra giúp đỡ."
"Có gì mà không đồng ý, mẹ nuôi của Chanh Tử là người khá sòng phẳng hào phóng, mua cho anh đôi giày mà dưới năm mười đồng cô ấy còn chẳng buồn nhìn còn có thể tiếc hai mươi đồng này? Việc này anh không đúng, nếu là tôi tôi sẽ về nhà hỏi vợ tôi trước." Hàn Quốc Bân nói.
"Vậy nếu không đồng ý thì sao?" Công an Trần hỏi.
"vợ mình là loại người gì chẳng lẽ tôi còn không hiểu? Anh làm việc này là làm tổn thương vợ mình, anh không tin tưởng cô ấy." Hàn Quốc Bân nói.
"Sao có thể, vợ tôi có tâm tính tốt.. nhưng mà tôi... tôi.” Không nói ra được, nhưng chuyện này cái đầu tiên anh nghĩ tới là lừa gạt bằng không vợ anh ta sẽ không vui. "Đêm nay nhớ phải xin lỗi tử tế vào, hai vợ chồng từng tuổi này rồi còn hay gây gổ cãi nhau như vậy, cũng chẳng sợ bị tam cao." Hàn Quốc Bân nói.
"Tam cao là cái gì?" Công an Trần sửng sốt.
"Cao huyết áp, cao đường huyết, tăng lượng máu, anh không đi kiểm tra sức khỏe à?" Hàn Quốc Bân nói.
"Chưa từng đi." Công an Trần nói.
"Tôi với vợ mới mang bọn nhỏ đi kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, bác sin nói với chúng tôi như vậy, có rảnh các anh cũng nên đi kiểm tra một chút, hiện giờ xã hội loạn lắm, cân chú ý thân thể một chút." Hàn Hàn Quốc Bân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận