Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 569: Đuổi Cổ Về

Chương 569: Đuổi Cổ VềChương 569: Đuổi Cổ Về
Hiện tại anh rất tích mệnh, muốn sống với vợ lâu lâu dài dài hạnh phúc nửa đời sau.
Công an Trần cũng nghe lời khuyên, cùng uống trà với Hàn Quốc Bân, chờ sau khi Hàn Quốc Bân về rồi thì anh ta cũng bắt đầu cân nhắc lại, chuyện này quả thực anh ta không đúng, nên nói một tiếng xin lỗi với vợ.
Vốn Mã Ngọc Linh còn tưởng cô ta có thể ngủ chung với con gái nuôi một đêm không nghĩ đến khi Hàn Quốc Bân về thì bị Trần Nhu đuổi cổ về.
Vợ chồng cãi nhau cũng được, nhưng điều cấm kị nhất là chia giường ngủ bởi vì sẽ thành thói quen, mà đã thành thói quen thì không hề tốt chút nào.
Mã Ngọc Linh cũng liền đi về nhà.
Công an Trần vẫn đang xem tỉ vi, thấy vợ mình về thì cười nói: "Vợ à, em về rồi hả. "
Mã Ngọc Linh không thèm liếc anh ta một cái, nhìn thấy cũng muộn rồi nên tự mình đi về phòng định đi ngủ luôn.
Công an Trần sờ sờ mũi sau đó tắt ti vi dương mắt nhìn con trai, bảo con là viết xong bài vở thì đi ngủ sớm chút sau đó cũng trở về phòng.
"Tới phòng con trai anh mà ngủ!" Mã Ngọc Linh ghét bỏ nói. "Vợ ơi, chuyện này là anh không đúng..."
"Anh đừng nói với em, em không muốn nghe!" Mã Ngọc Linh lắc đầu nói.
Công an Trần cũng bực lên, tắt đèn cạch một tiếng sau đó leo thẳng lên giường.
Trải qua một phen vật lộn tương đối hung mãnh, hổ mẹ cuối cùng cũng bị hổ cha thu phục, cha hổ xin lỗi thì hổ mẹ cũng không giận nữa, chỉ mắng anh vài câu mà thôi.
Ngày hôm sau, cũng khiến cho công an Trần mỗi tháng bỏ ra 30 đồng tiền đưa qua đó, cho cô bé kia được đi học, Mã Ngọc Linh bên kia cũng không đưa nhiều.
Sau khi Trần Nhu biết chuyện cũng bảo Hàn Quốc Bân tặng một túi 30 cân gạo.
Bà lão kia rất cảm kích, hàng xóm xung thân thiết cùng quanh đó cũng đều biết tình hình thực tế của bà lão ở trong thôn bên kia, vẫn luôn chăm sóc bà ấy.
Sau lại nghe Mã Ngọc Linh nói cô bé kia cũng đi học đại học, đang học năm nhất.
Trần Nhu thường xuyên sẽ kêu Hàn Quốc Bân đưa một túi gạo qua đó, sau đó cũng không chú ý quá nhiều nữa.
Từ sau khi mùa xuân bắt đầu, Trân Nhu bắt đầu khiến cho nhóc lớn nhà cô đi chơi bóng rổ, không còn cách nào khác, cũng đã lười hết cả một mùa đông rồi, không phải nên đi đánh một trận bóng rổ để hoạt động sao?
Nhóc lớn mấy năm nay cao lên rất nhiều, năm nay lớp 12 đã cao 1m83, nhưng vẫn còn đang ở giai đoạn phát triển chiều cao, sau này vẫn có thể cao hơn một chút.
Chỉ là hơi gầy một chút, Trần Nhu cảm thấy hơi gầy cho nên cũng chuẩn bị cho nhóc không ít đồ ăn ngon, nhưng nhóc lớn dường như là loại người ăn mãi cũng không béo lên được.
Nhìn thấy tinh thần nhóc con vẫn tốt, Trân Nhu cũng mặc kệ nhóc.
Nhưng mỗi ngày vẫn bắt nhóc đi đánh bóng rổ một tiếng là việc cần thiết, nếu chỉ học tập không cũng buồn bực muốn hỏng luôn, đổ mồ hôi chính là phương pháp giảm stress lành mạnh nhất
Vào tháng tư, trường học lại tổ chức một lần thi liên cấp, hiện giờ các cuộc thi lớn lớn bé bé đúng là làm không xuể, thật sự quá nhiều.
Thành tích lần này của Hàn Hàng giảm xuống một chút, tổng điểm 690 điểm toàn phần.
Hiệu trưởng Chu kêu một tiếng đau thấu tâm can, đến đây gặp riêng Trân Nhu, nói cho cô biết ông ta đã tự mình đưa Hàn Hàng đi kiểm tra qua một lần, tố chất thân thể cực kỳ tốt, các chỉ tiêu phát dục cũng rất bình thường, thời gian gần đây để cho nhóc chuyên tâm học tập cũng không thành vấn đề, không lo thân thể không chịu nổi.
Trần Nhu cười nói: "Không cần ngày nào cũng đi, nhưng lâu lâu vẫn phải đi rèn luyện một chút".
"Một tuần đi đánh hai lần cũng được rồi" hiệu trưởng Chu nói.
"Lần này được hạng mấy?" Hàn Quốc Bân hỏi
"Lần này giảm độ khó xuống, thành tích các trường khác cũng nâng cao một chút, ngược lại Hàn Hàng bị tụt xuống, bị chèn xuống hạng chín". Hiệu trưởng Chu nói.
"Vậy vẫn khá tốt". Trần Nhu cười nói.
Trân Nhu muốn con cái đi học đại học đúng là không sai, nhưng bây giờ nhóc lớn nhà cô đã là học viên dự bị của kinh đại hoa đại rồi, Trần Nhu cũng không yêu cầu quá nhiều nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận