Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 57: Bai Su

Chuong 57: Bai SuChuong 57: Bai Su
"Mẹ không sang nhà chị dâu cả, chị dâu hai nữa thì bố mẹ ăn nhiều hồng một chút, nếu không không còn liền trực tiếp vào trong phòng của con lấy, con để ở trên bàn ấy." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Được." Bà Hàn cười gật đầu.
"Năm nay kết hôn, phiếu vải đều dùng hết, cũng là không có biện pháp, nhưng sang năm liền không cần làm quần áo mới, đến lúc đó phiếu vải của con đều tích cóp, chờ sang năm ăn tết, đến lúc đó cấp bố mẹ làm một bộ quần áo mới, đến lúc đó tiền con bỏ ra." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Không cần dùng đến, mẹ cùng bố con không phải không có quần áo mặc." Bà Hàn cười đến híp đôi mặt lại.
Ông Hàn đang hút thuốc phiện nhưng trên mặt cũng rất vui vẻ, muốn nói tới người hiếu kính nhất, vẫn là nhà con trai thứ ba biết hiếu kính.
Không cần nói hai vợ chồng già bọn họ, Hàn Quốc Lâm nghe Tống Hiểu Ngọc nói thế cũng bị cảm động vô cùng.
Đời này có thể cưới được Hiểu Ngọc làm vợ chính là phúc khí tích được từ đời trước của anh ta.
Còn về Tống Hiểu Ngọc, cô ta bẻ ngón tay tính toán, sang năm có khi cô ta sẽ có con cái, đến lúc đó hai vợ chồng già bọn họ còn có mặt mũi để tranh đoạt phiếu vải cùng với trẻ con sao? Trần Nhu cũng không biết chính mình có người chị em dâu thật sự lợi hại, thế nhưng có thể đem hai vợ chồng già nịnh đến vui mừng như vậy, bản lĩnh cũng sẽ không thấp.
Sáng sớm hôm sau khi Hàn Quốc Bân ra cửa, Trần Nhu liền vác cái rổ ra cửa từ sáng sớm.
Trở vê thời điểm, trong rổ liền nhiều lên một miếng thịt, đó là thịt dê, nhưng được dùng một khối giẻ lau đậy lại, về nhà liền thu vào trong không gian, chờ Hàn Quốc Bân trở về liền cho anh uống canh thịt dê hầm củ cải.
Đi ra ngoài làm việc một chuyến , đây chỉ là cái cớ mà thôi.
Trần Nhu ở nhà một mình thời điểm, giống nhau đều ăn không ngon lấy thịt bò ra, tỷ như hôm nay liền cho chính mình nấu cháo thịt bò để uống.
Đem thịt bò băm nhỏ bỏ vào cháo nấu cùng nhau, dùng để ăn cả ngày.
Mỗi lần ở nhà một mình cô đều làm như vậy, cũng lười chặt củi để nhóm lửa.
Buổi chiều Chu Trân sang đây thời điểm, liền nhìn thấy cô đang may vá tất cho Hàn Quốc Bân, nhịn không được nói: "Cô không nhàm chán sao? Cả ngày ở nhà đợi, cũng không ra đi theo người khác nói chuyện phiếm sao?"
"Buổi chiều cô có đi không? Nếu đi thì tôi với cô cùng nhau đi." Trần Nhu cũng liền nói.
"Được, cùng đi." Chu Trân gật đầu nói. Thời điểm Trân Nhu ra cửa buổi chiều, liên thuận tay bê một mâm lạc luộc lại đây.
Dựa vào một mâm lạc luộc này, cô thành công làm quen được với vài người con dâu có tuổi trong thôn, cũng xấp xi tuổi với Chu Trân, so với cô thì lớn hơn năm tuổi.
Thế mà lần trước Chu Trân còn kêu cô là chị dâu Hàn đó, nhưng đấy chỉ là lễ phép xưng hô, ở phong tục nơi này, chín phần đều là gọi tên của nhau.
Nhưng cũng không thể không nói ở trong thôn này, các đồng chí nữ rất cường hãn, trong phạm vi quanh thôn, không có việc gì là bọn họ không biết.
Thời điểm chập tối, Trần Nhu mang theo mâm cùng Chu Trân trở về liền tỏ vẻ ngày mai còn sẽ sang chơi.
"Bên kia có thú vị không?" Chu Trân cười nói.
Trân Nhu cười cười, cũng không phải những chuyện bát quái đó thú vị hay không thú vị.
Mà là thời điểm bọn họ đi qua tụ hội ở nhà ông Lư biết đan đồ vật làm bằng trúc như giỏ tre hay vài thứ khác.
Ở bên ngài thôn có một khu rừng trúc, cây trúc đều không cần tiền, ai muốn thì đều có thể đi chém.
Nhưng trong nhà liền thiếu thốn những đồ dùng này, Trần Nhu liền tính toán học làm.
Cho nên liền cùng Chu Trân lại đây, cô cũng là một người biết ý tứ, mang một ít mì sợi tặng cho nhà ông Lư.
"Đây là đồ do Quốc Bân mua trở về cho tôi ăn, bất quá tôi không nỡ ăn, ông à, ông dạy tôi cách đan những giỏ tre này thành đồ vật thì tôi sẽ đem sợi mì đưa cho ông." Trần Nhu cười nói.
"Cô muốn học thì ngồi xuống, tôi không cần sợi mì của cô." Ông Lư nói thẳng.
"Khó mà làm được, người khác bái sư còn phải tặng lễ bái sư, tôi tới đây để học tay nghề thì làm sao cái gì cũng không thể không đưa, tôi cũng không có mặt để học." Trần Nhu cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận