Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 570: Len LOp 12

Chuong 570: Len LOp 12Chuong 570: Len LOp 12
Nhưng hiệu trưởng Chu không giống vậy, ông ta nói: "nếu Hàn Hàng không có tiềm lực kia thì tôi cũng không dám yêu cầu nhiều như vậy, nhưng mà đứa nhỏ này có thể làm được, năm nay thi đại học Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, nhóc cũng có thực lực để đi tranh giành một vị trí, cuộc đời cũng chỉ có một lần như vậy thôi, không thể bỏ lỡ như vậy được!"
Kỳ thật ban đầu hiệu trưởng Chu cũng không yêu cầu cao đến như vậy, chỉ muốn bồi dưỡng ra một người có thể vào được hoa đại kinh đại mà thôi, dù sao thì trước đây trường học còn chưa có một học sinh nào có thể thi đậu vào một ngôi trường hạng nhất nào.
Nhưng không phải do người học sinh này của ông ta quá mức ưu tú sao? Trước kia nếu có người lọt vào top 10 toàn tỉnh, hiệu trưởng chu đã có thể vui vẻ đến nỗi uống mấy ngụm trà đặc, nhưng mục tiêu hiện nay của ông ta là có thể lọt vào top 3 toàn tỉnh, là vị trí trạng nguyên của tỉnh nha.
Như vậy có thể nghĩ tới thành tích lần này của Hàn Hàng giảm đi đã khiến ông ta coi trọng như thế nào.
Nhưng mà trên phương diện học tập, Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng không phải quá hiểu rõ, nên cũng giao cho hiệu trưởng Chu, trong phạm vi thích hợp bọn họ sẽ không can thiệp, đương nhiên là cũng nhìn thấy nhóc lớn không có một chút vấn đề nào.
Hai người Hàn Tư và tiểu Hỏa năm nay cũng đã lên lớp 12, đều phải thi đại học.
So với Hàn Hàng, lúc này hai người bọn họ lại đều tiến bộ, bởi vì độ khó hạ thấp nên tổng điểm hai người đều tăng lên 50-60 điểm, đều hơn 500 điểm.
Nếu khi thi đại học cũng đạt được thành tích như vậy, thì một khoa chính quy là không thể chạy thoát khỏi bọn họ.
Mã Ngọc Linh vui vẻ mà không kìm được, ngay cả Tống Hiểu Ngọc bên kia cũng đều đến đây tìm Trần Nhu nói chuyện.
Trần Nhu không phải rất muốn tiếp đón cô ta, nhưng trên mặt vẫn còn khách khí: "Chuyện này cũng không có gì, bọn họ là anh em mà”.
Tống Hiểu Ngọc tất nhiên cũng cảm giác được người chị dâu hai này có thái độ lạnh nhạt với cô ta, về nhà không nhịn được mà nói với Hàn Quốc Lâm: "Em thấy hiện nay chị dâu hai cũng không quá thích phản ứng lại em".
"Chị dâu hai đương nhiên không muốn phản ứng em rồi, đó là việc không thể nghi ngờ, không có chuyện gì thì em ít qua bên đó đi". Hàn Quốc Lâm bình tĩnh nói.
Tống Hiểu Ngọc ngây ra một lúc: "Gì vậy? em cũng không có lỗi với chị ấy mà". "Chính mình muốn đi đi." Hàn Quốc Lâm xua tay nói.
Anh ta cũng vẫn hiểu rõ, anh hai chị dâu đối với họ chiếu cố như nào, nhưng trước kia vợ anh ta cũng rối rắm không ít, chị dâu hai làm sao còn có thể trước sau như một chứ, cũng không phải mẹ vợ anh ta, ai có thể bao dung không giới hạn đối với cô ấy chứ?
Làm ăn càng nhiều, Hàn Quốc Lâm cũng càng ngày càng hiểu rõ.
Nhưng anh ta cũng không giễu cợt vợ anh ta không đúng như thế nào là được, anh ta nói: "Toà nhà kia của chị dâu hai, chúng ta mua lại đi, tìm người tu sửa một chút, năm nay là có thể dọn vào ở, đến lúc đó đón cha mẹ đến đây ở".
"Cha mẹ ở nhà sống rất tốt..." Đề tài chuyển đến chuyện này, sắc mặt Tống Hiểu Ngọc ngay lập tức có chút cứng đờ.
Cô ta cũng không quá muốn đón cha mẹ chồng của cô ta vào trong thành ở chung!
"Quê nhà đương nhiên không tồi, nhưng cha mẹ lại càng thích ở trong thành hơn, chị của anh cũng ở bên kia, về sau cùng nhau chăm sóc cha mẹ cũng tiện hơn". Hàn Quốc Lâm nói.
Khoé miệng Tống Hiểu Ngọc kéo kéo, nói: "Vậy về sau cha mẹ ở nhà chúng ta hả?"
"Nếu không thì sao?" Hàn Quốc lâm nhìn cô ta một cách khó hiểu: "Lúc trước cũng bàn bạc xong rồi, ve sau cha me sẽ ở chung với chúng ta".
Tống Hiểu Ngọc nghẹn một bụng không vui.
"Sao thế, em không vui hả?" Hàn Quốc Lâm làm sao có thể không hiểu vợ mình chứ, nhìn thấy cô ta như vậy liền hỏi.
"Không phải em không vui, chỉ là Quốc Lâm, cha mẹ cũng không thể luôn do chúng ta phụng dưỡng chứ?" Tống Hiểu Ngọc nói: "Anh hai chị dâu hai cũng ở trong thành mà".
Bạn cần đăng nhập để bình luận