Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 571: Không Muốn Nuôi

Chương 571: Không Muốn NuôiChương 571: Không Muốn Nuôi
"Cha mẹ làm sao có khả năng đi qua ở chung với nhà anh hai được? chị dâu hai cũng không đồng ý, mà mẹ sang bên kia cũng không vui vẻ, đến lúc đó ầm ï lên thì khó coi đến mức nào chứ? Hơn nữa cũng không phải chúng ta phụng dưỡng, cha mẹ chỉ là ở chung với chúng ta thôi, việc phụng dưỡng không phải vẫn còn có anh cả và anh hai đưa lương thực và tiên sao?" Hàn Quốc Lâm lại nhìn cô ta nói: "Bên kia còn có chị gái anh nữa, chị gái anh hiếu thuận, cũng sẽ giúp đỡ chúng ta cùng nhau chăm sóc cha mẹ”.
Nói đến như vậy rồi, Tống Hiểu Ngọc ngoại trừ tự mình buồn bực còn có thể nói thêm gì nữa?
Nhưng trong lòng lại nhịn không được mà không vui, nhà cô ta cũng chưa chiếm được tiện nghi gì từ hai ông bà, hiện giờ lại phải chịu trách nhiệm việc dưỡng lão của hai ông bà, nhìn tố chất thân thể của hai ông bà, đúng là vẫn rất khoẻ mạnh, như này còn phải nuôi thêm bao nhiêu năm nữa chứ, lại khi nào là cái đầu a?
Trước đây, trên cơ bản thì mẹ Tống không hề ghé nhà con gái chơi. Tuy rằng đối với người con rể này xem như hài lòng nhưng con gái đã gả đến ở nông thôn rồi. Chỉ có lúc con bé sinh con thì bà mới qua chăm nom một thời gian.
Còn những lần khác thì bà không đến chơi thêm nữa. Thế nhưng hiện giờ đã không giống ngày xưa nữa rồi, con gái và con rể đều đã dọn vào thành ở, đặc biệt là con gái còn tự mình mở một cửa hàng nưa. Năm đó việc mở cửa hàng vô cùng mất mặt, hộ cá thể thì không được ưa thích mà. Thế nhưng bây giờ là là thời đại nào rồi?
Cả con đường đi đâu cũng thấy toàn cửa hàng, đương nhiên cũng chẳng còn ai nói cái gì mà không ưa thích nữa cả. Mẹ Tống cũng thường xuyên tới đây thăm con gái được.
Lúc bà tới thì Tống Hiểu Ngọc đã ở đó trông cửa hàng rồi. Đúng lúc có khách tới đây mua lương thực, cô đang thanh toán tiền cho khách.
Chờ khách mua đồ xong xuôi rồi đi khỏi thì Tống Hiểu Ngọc mới nói "Mẹ, hôm nay sao mẹ có thời gian rảnh tới đây vậy?"
"Ở nhà cũng chẳng có việc gì để làm nên tới đây xem thử xem các con thế nào." Mẹ Tống cười nói "Làm ăn vẫn tốt chứ?"
Nhắc đến việc làm ăn thì trên mặt Tống Hiểu Ngọc lại hiện lên ý cười bởi vì dạo này làm ăn rất khấm khá. Hàng hóa nào của cửa hiệu mặt tiền cũng đều đã bán hết, bao gồm cả lương thực gì gì đó, đều bán hết sạch.
Về hàng hóa thì đều được nhập từ nhị phòng. Ở ngoại ô bên kia nhị phòng còn có một kho lúa lớn nữa.
Cho nên từ lúc cô nói rằng mình muốn tự mở cửa hàng thì nhị phòng cũng bắt đầu cung cấp hóa cho cô.
Số tiền kiếm được mỗi ngày bây giờ khiến cho Tống Hiểu Ngọc cực kỳ lòng, bởi vì tiền cô tự kiếm được trong một tháng còn nhiều hơn cả Quốc Lâm nhà cô kiếm được nữa.
Nhưng rất nhanh Tống Hiểu Ngọc lại không cười nổi nữa.
"Sao thế?" Mẹ Tống nhìn thấy bộ dáng không mấy vui vẻ của con gái liền hỏi.
"Mẹ, hôm trước Quốc Lâm mua lại một căn nhà có sân từ tay chị dâu hai của con, bây giờ đang gọi người đi tu sửa lại rồi." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Mua nhà có sân?" Tống mẫu không nhịn được nói "Đây chính là chuyện tốt mà, hai đứa con cũng không thể thuê nhà cả đời trong thành được. Có một căn nhà riêng của mình thì sau này chẳng phải lo lắng gì thêm nữa rồi, chuyện này có gì mà không vui cơ chứ?”
"Nhà con có ngôi nhà riêng của mình thì đương nhiên là con phải cao hứng rồi, con chờ mong việc này lâu lắm rồi cơ mà. Tiền thuê nhà của căn nhà đang thuê hiện tại tăng tới tận mười lăm đồng tiền một tháng rồi, một năm phải trả khoảng 200 đồng tiền đấy, chẳng hề rẻ chút nào cả. Có nhà riêng của mình đương nhiên là tốt hơn rồi." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Vậy con bày ra cái bộ dáng kia làm gì?" Mẹ Tống hỏi.
"Mẹ, mẹ không biết đâu. Nếu sửa sang xong căn nhà kia mà bọn con dọn qua đó rồi thì Quốc Lâm sẽ phải đón cha mẹ anh ấy tới đây ở đấy!" Tống Hiểu Ngọc nhỏ giọng,"Anh ấy nói là từ giờ về sau hai ông bà sẽ ở luôn với nhà con, hai người kia vẫn còn khỏe mạnh lắm. Con cứ nghĩ đến việc hai ông bà sẽ ở cùng nhà con tận mười mấy hai mươi năm nữa thì con đây thực sự là không cao hứng nổi mà!"
"Con không muốn nuôi bọn họ à?" Mẹ Tống nhìn cô hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận