Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 572: Không Phải Là Đối Thủ

Chương 572: Không Phải Là Đối ThủChương 572: Không Phải Là Đối Thủ
"Mẹ, mẹ xem con là cái loại người nào thế? Con đâu có nói là con không muốn nuôi họ đâu, con chỉ không muốn hai người họ ở chung với chúng con thôi" Tống Hiểu Ngọc đáp, lại ghét bỏ nói thêm,"Con không thể ngửi nổi cái mùi của người già trên người họ đâu. Nếu mà họ ở chung với nhà con thật ấy, con thật sự không thể tưởng tượng ra cuộc sống như vậy đâu!"
Mẹ Tống nhìn cô một cái, nói "Dù con không thích việc này thì cũng chẳng còn cách nào khác cả."
Tống Hiểu Ngọc nói "Trong thành đâu phải chỉ có tam phòng bọn con đâu, còn có cả nhị phòng nữa cơ mài”
"Hai ông bà ấy từ trước đến nay đều thiên vị nhà con, đừng có mà nói loại lời này." Mẹ Tống xua tay nói.
"Gì mà thiên vị chúng con chứ? Luôn miệng nói là thiên vị bọn con, còn không phải chỉ là một ít trứng gà với mấy con gà thôi hay sao? Chỗ đồ ít ỏi đó thì đáng bao nhiêu tiền chứ?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Con đi mà nói lời này với hai người chị dâu kia của con thử xem?" Mẹ Tống nhìn con gái mình, nói "Đặc biệt là người chị dâu cả ở nông thôn kia. Con có tin là cô ấy sẽ liệt kê tất cả những chỗ tốt mà tam phòng chiếm của đại phòng nhị phòng trong những năm gân đây ra để tính toán rồi đòi lại hết từng thứ một hay không?"
"Mẹ, mẹ đang bênh ai thế?" Tống Hiểu Ngọc không nhịn được hỏi.
"Mẹ là mẹ của con, mẹ đương nhiên là phải bênh vực con rồi. Nhưng đây không phải là do mẹ thấy con vẫn chưa hiểu rõ ràng tình thế hiện tại hay sao?" Mẹ Tống nói "Con cho rằng anh hai với chị dâu hai của Quốc Lâm tự nhiên lại giúp đỡ nhà con nhiều như vậy chắc? Chỉ là do nể mặt Quốc Lâm thôi sao? Con còn nghĩ là Quốc Lâm nhà con có mặt mũi như vậy chắc. Những năm gần đây hai ông bà thông gia đều thiên vị chồng con, lúc trước kết hôn hai người anh khác của nó đều phải ra ở riêng hết. Chồng con và anh hai nó kết hôn cung một năm, trong khi anh hai nó phải ở nhà gỗ thì nhà con lại được ở nhà ngói, còn có cả một chiếc xe đạp nữa. Con cho rằng trong lòng anh hai nó đã quên hết những chuyện này hay sao?"
"Chắc... Chắc là không đến mức đó đâu, anh chồng hai của con rất phúc hậu mà." Tống Hiểu Ngọc chần chờ nói, chính cô cũng không thể không thừa nhận chuyện này.
Vị anh chồng hai Hàn Quốc Bân này cực kỳ tốt bụng, hiện giờ nhà cô có thể làm ăn buôn bán phát đạt được đều là do anh ấy ở đẳng sau giúp đỡ.
"Đây chính là chỗ khôn khéo của cậu ấy đấy!" Mẹ Tống nói "Cậu ấy tốn công giúp đỡ co nhà con như vậy, đây là muốn nhà con không thể từ chối việc đón hai ông bà thông gia đến ở mà các con vẫn không thể không khen cậu ấy một tiếng tốt bụng!"
"Sao cơ ạ?" Tống Hiểu Ngọc ngẩn người.
"Nếu điều kiện nha hai đứa không khá giả thì còn có thể khóc lóc từ chối với lý do không có cách nào chăm cha mẹ được. Nuôi hai đứa nhỏ đã không nổi rồi nói gì đến việc chăm nom tử tế cho hai ông bà? Nhưng là hiện giờ con nhìn mà xem, hiện tại việc buôn bán này của các con cũng phải kiếm được tận vài trăm một tháng đúng không? Các con còn có thể lấy cớ gì để từ chối không cho hai ông bà ấy đến ở nữa? Con có tin là nếu con dám nói con không đón hai ông bà thông gia đến ở thì nhị phòng sẽ trực tiếp trở mặt với nhà con hay không? Đến lúc đó con chống mắt lên mà xem sạp thịt của Quốc Lâm và cả cửa hàng này của con lấy đâu ra hàng hóa mà bán!" Mẹ Tống liếc mắt nhìn đứa con gái ngốc nghếch nhà mình, nói.
"Anh chồng thứ hai của con tính kế nhiều như vậy ư? Chuyện này là không thể nào!" Tống Hiểu Ngọc kinh ngạc nói.
"Không phải cậu ấy thì cũng là vợ cậu ấy, dù gì cũng đều là rắn chuột một ổ hết. Có thể làm buôn bán lớn đến như vậy, con cho rằng người ta thực sự hiền lành phúc hậu hay sao? Người ta còn thông mình hơn con gấp nhiều lần! Đặc biệt là người chị dâu hai kia của con, trong mấy người con dâu nhà họ Hàn các con thì cô ấy là lợi hại nhất. Tuy không phô bày ra điều gì nhưng chẳng ai trong số mấy người con dâu các con có thể là đổi thủ của cô ấy cả." Mẹ Tống nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận