Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 574: Đón Tới Ở

Chương 574: Đón Tới ỞChương 574: Đón Tới Ở
Nếu có thể thì mẹ Tống thực sự không hề muốn dạy con gái vê những chuyện này chút nào, trước kia lúc con bé mới gả tới nhà bên này bà cũng không dạy.
Dạy mấy việc này để làm gì? Con gái mình nuôi dưỡng chiều chuộng từ nhỏ đến lớn mà còn phải đi hầu hạ một nhà già trẻ ở nông thôn đó hay sao, nói đùa chắc.
Nhưng mà trước khác nay khác, tình huống đã thay đổi nên thật sự không thể lại dùng cách cư xử trước kia được nữa.
Hiện giờ nhị phòng nhà họ Hàn kia phát triển quá nhanh, nhà họ Tống có thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, nhị phòng bên đó lại còn giúp đỡ cho việc buôn bán của cả nhà con gái con rể mình nữa.
Thế giới của người trưởng thành là dù nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra, kể cả anh em ruột cũng thế.
Mục đích của nhị phòng cũng thực sự rất rõ ràng, nếu không từ chối được thì cứ dứt khoát làm thật tốt mọi việc. Không để mình rơi vào miệng lưỡi của người đời mới là quan trọng nhất.
Tống Hiểu Ngọc ấm ức nói "Anh chồng và chị dâu hai kia của con thật đúng là lợi hại mà. Bây giờ như vậy rồi nên con muốn từ chối cũng không từ chối được, ngay cả một cái cớ cũng không có để nói nữa!" Nói xong cô lại thấy có chút may mắn "Thế nhưng cũng may là chị chồng của con ở ngay bên kia, sau này cũng có người giúp đỡ chăm sóc hai ông bà."
Mẹ Tống vừa nghe nói con gái ruột của hai ông bà cũng ở bên kia liên hiểu rõ ràng hơn. Người ta đã tính toán kỹ từ trước rồi.
"Sau này không có việc gì thì đừng có mà gây chuyện với người chị dâu hai kia của con đấy, sống cuộc sống của mình thật tốt là được." Mẹ Tống nói như vậy.
Không phải là đối thủ của người ta thì đừng có mà tìm đánh.
Tống Hiểu Ngọc "..."
Đối với việc mẹ Tống tới đây thì Hàn Quốc Lâm vô cùng hoan nghênh. Mẹ vợ này của anh là một người rất thông mình, cách bà nói chuyện hay làm việc thì anh đều tương đối thích. Thấy bà tới đây chơi, Hàn Quốc Lâm trực tiếp để lại một miếng thịt cho bài, nói "Đợi lát nữa mẹ mang miếng thịt này vê mà làm van thắn ăn nhé mẹ."
"Không cần, không cần đâu, giữ lại để bán là được rồi." Mẹ Tống cười nói.
Bà cũng rất hài lòng về anh con rể Hàn Quốc Lâm này. Nhiều năm như vậy rồi hai đứa cũng chỉ cãi nhau đúng một lần là lần trước, nhưng sau khi con gái chủ động nhận sai thì anh cũng không mang thù nữa. Hàn Quốc Lâm vẫn luôn đối xử với cha me vợ là bà và chồng mình không tệ, năm trước lúc về ăn tết anh còn mang theo không ít quà tặng về.
Trước nay mẹ Tống tới đây chơi đều không ở lại qua đêm. Ở bên này ăn cơm trưa xong bà cũng đi về luôn, từ đầu tới cuối cũng không kể với Hàn Quốc Lâm về việc bà đã khuyên bảo con gái. Cứ để con rể nghĩ rằng vợ mình tự biết hiểu chuyện là được.
Căn nhà bên kia đã bắt đầu tu sửa, chờ sửa sang xong xuôi thì tam phòng sẽ đón ông bà Hàn tới ở.
Chuyện này là do Tống Hiểu Ngọc tới đây nói với Trần Nhu.
Nhìn tháy biểu tình của Tống Hiểu Ngọc không hề có chút hậm hực nào mà còn rất cao hứng thì trong lòng Trần Nhu lập tức hiểu ro ràng mọi chuyện.
Rốt cuộc cũng là chị em dâu với nhau mười mấy năm rồi, hai người là ai với ai chứ, ai mà chẳng hiểu rõ tính cách của người kia.
Chắc chắn là người mẹ lợi hại kia của Tống Hiểu Ngọc đã tới, nếu thì sao mà cô em dâu ba này của cô có thể vui vẻ như vậy được?
"Đêm qua Quốc Bân cũng vừa nói với chị việc này, anh ấy bảo sau khi vào thành thì chi tiêu sẽ khá nhiều nên sau này mỗi tháng này nhà chị sẽ đưa cha mẹ 30 đồng tiền coi như trợ cấp sinh hoạt, chị cũng không phản đối. Chờ đến khi hai ông bà vào thành thì nhà chị sẽ bắt đầu gửi tiền qua đó nhé." Trần Nhu nói.
"Cũng... Cũng không cần phải thế đâu ạ." Trên mặt Tống Hiểu Ngọc mang theo ý cười thật lòng.
"Đây là ý của Quốc Bân mà." Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc cười nói "Vậy được ạ, sau này cha mẹ sẽ sống ở bên kia với nhà em. Chị dâu hai, chị cứ bảo anh hai yên tâm đi nhé."
Trần Nhu gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Cô cũng không nói với Hàn Quốc Bân về chuyện này. Buổi tối lúc Hàn Quốc Lâm tới đây xem TV mới bảo anh là không cần đưa nhiều tiền như vậy, nhà chú ấy bên kia có thể chăm sóc được ông bà Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận