Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 584: Có Mỗi Mình Em Là Vợ

Chương 584: Có Mỗi Mình Em Là VợChương 584: Có Mỗi Mình Em Là Vợ
Nhìn qua nhiều trường hợp như vậy nhưng mà hiếm khi có ngoại lệ, cuối cùng chẳng phải đều mang cái kết cục con cái tứ tán vợ chồng chia ly ư?
Tuy rằng đều là đàn ông nhưng Hàn Quốc Bân vẫn không thể lý giải được loại hành vi như thiêu thân lao vào lửa này.
Lúc này Trần Nhu mới vừa lòng.
Người đàn ông này thấy cô như vậy thì cười một tiếng, nhìn xung quanh không ai nên bắt đầu đưa tay bóp mông vợ mình, tỏ lòng trung thành mà nói: "ANh chỉ có mỗi mình em thôi vợ."
"Càng già càng không đứng đắn." Trần Nhu cười mắng một tiếng.
Tên Lý Đại Nguyên này chắc chắn giấu chuyện, hôm nay trở về thì ngày hôm sau hắn lại về lại thành phố, thấy bảo là đi làm nhưng mà đi làm thật hay giả thì chẳng ai rõ được cả.
Nhưng mà hắn có tới đây cũng chẳng có gì hay ho cả bởi vì hôm sau Từ Ngọc Mai cũng tới.
Trần Nhu cũng không phải rất muốn gặp cô ta mà là thật sự không thể nói gì với nhau cả, đã bao năm rồi mà vẫn luôn như vậy, không hợp tính nhau.
Nhưng mà làm người cần phải biết đối nhân xử thế, mặt nạ vẫn phải mang lên, Trần Nhu cũng vẫn cười hô một tiếng chị dâu sao hôm nay lại rảnh mà toi day?
Trần Nhu nói ý muốn mua trứng gà, sau đó bắt đầu thấp giọng hỏi thăm: " Ngày hôm qua Đại Nguyên có tới đây hay không?"
"Có chứ, tới đây để chúc mừng." Trần Nhu nói.
Đối với Trần Nhu Trần Nhu cũng không vừa lòng lắm, cảm thấy người này thật sự là cả đời mơ màng,
Lúc cô ta mua nhà mới cô và Hàn Quốc Bân cũng tới chúc mừng cơ mà thế mà hiện giờ lão đại thi được cái thành tích tốt cô ta cũng chẳng buồn bày vẻ mặt vui mừng.
Thật sự không phải Trần Nhu nói quá, mà thời gian này khắp cả huyện thành đều đang nói lão đại là Văn Khúc Tinh hạ phàm, chẳng lẽ Trần Nhu lại không biết? Đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng một bước cũng chẳng tới đây, tuy rằng Trần Nhu cũng chẳng để ý một câu chúc mừng kia, nhưng mà có việc cô ta mới tới, Trần Nhu cảm thấy hơi khó chịu.
Quả nhiên cô ta tới thật: "Có phải Đại Nguyên để tiền bên chỗ Quốc Bân hay không vậy?"
Trần Nhu không thể hiểu được mà hỏi: "Chị đang nói cái gì vậy?"
"Không có sao? Vậy mà lần này Đại Nguyên chỉ mang về nhà có 500 đồng tiền." Trần Nhu nhỏ giọng nói: "Chị lục tất cả đồ đạc trong phòng anh ấy cũng chẳng được một nửa phân tiền, ngày hôm qua anh ay tới đây tìm Quốc Bân, chẳng lẽ lại không đưa tiền cho Quốc Bân hay sao?"
Trần Nhu nhìn cô ta một cái: "... Chị dâu, chị nghĩ nhiều rồi."
Từ Ngọc Mai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
"Có lẽ chuyện làm ăn của Đại Nguyên không tốt như trước." Trần Nhu mặc kệ cô ta, thuận miệng nói.
"Tôi không tin, trước kia kiểu gì đi chăng nữa cũng phải mang về nhà một tới hai ngàn, lần này ra ngoài một chuyến mà mang về có 500, vậy thì thiếu nhiều hay ít?" Từ Ngọc Mai nói.
Trần Nhu bảo: "Vậy thì chị dâu mau đi hỏi anh Đại Nguyên đi, thứ như tiền này tại sao Đại Nguyên lại phải đưa cho Quốc Bân cầm? Em cũng không biết chị dâu nghĩ như thế nào chứ để anh ấy tự cầm trực tiếp cho vào sổ tiết kiệm không phải càng tốt hơn sao?”
"Tôi không tìm được sổ tiết kiệm của anh ấy." Cũng không phải Từ Ngọc Mai không đi tìm mà là cô ta không tìm được thôi.
"vậy thì chịu rồi." Trần Nhu nói, hai vợ chồng nhà này chơi trò mèo vờn chuột cô không tính toán xen vào giữa.
Từ Ngọc Mai cắn răng mắng: "Tên đàn ông hỗn đản này, khẳng định anh ta cầm số tiền còn lại đi nuôi tình nhân bên ngoài!"
"Hiện giờ Quốc Bân không ở trong đoàn xe nữa nên thật sự không biết bên trong như thế nào." Trần Nhu vẫn chỉ nói những lời này, nhưng cô dẫn đường cho cô ta: "Có khả năng bên Chu Xuyên sẽ biết chút ít."
"Có tin tức gì được chứ, bọn họ chính là rắn chuột một 6 bao che lẫn nhau, lần trước vợ Chu Xuyên còn nhìn thấy dấu vết ăn vụng cô biết không? Cãi nhau một trận rất to." Từ Ngọc Mai nói.
"Ăn vụng cái gì?" Đúng thật là Trần Nhu không biết.
Từ Ngọc Mai liền kể cho cô nghe, vợ Chu Xuyên phát hiện bên trên áo sơ mi của Chu Xuyên có dấu son môi, hình như là hình một đôi môi, hơn nữa Chu Xuyên đi làm về cũng chẳng báo với cô ấy một lời.
Phụ nữ có thể phát hiện người đàn ông của mình có ăn vụng bên ngoài hay không, đều hiểu cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận