Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 590: Nói Chuyện

Chương 590: Nói ChuyệnChương 590: Nói Chuyện
Mức lương này đã cao hơn so với những mức lương của những công việc thời đó rất nhiều, nhưng với người đã từng kiếm được rất nhiều tiền như Lý Đại Nguyên mà nói, số tiền đó anh ta không muốn làm.
Một tháng kiếm 200 tệ, làm cái này sao đủ sống?
Sau khi Lý Đại Nguyên về đến nhà, anh ta nói qua loa một câu với người vợ Từ Ngọc Mai của mình, Từ Ngọc Mai đang rất lo lắng, sau khi chồng mình mất việc thì nguồn thu nhập của gia đình cũng không còn nữal
Phải làm sao đây, trong nhà vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, nhưng mà cô ấy chơi mạt chược cũng đã thua rất nhiều tiền.
Sau này không có khoản thu nhập này, chẳng phải cô sẽ không thể chơi mạt chược nữa sao?
Cho nên nghe Lý Đại Nguyên nói nếu mở cửa hàng, một tháng có thể kiếm được 200 tệ, Từ Ngọc Mai không chút do dự đồng ý!
"Em thấy hài lòng với khoản tiền nhỏ đó à?" Lý Đại Nguyên kinh ngạc nhìn cô ấy nói.
"Sao không hài lòng chứ, một tháng kiếm được 200 tệ, nếu anh chăm chỉ làm, mỗi tháng có khi còn kiếm được ba, bốn trăm đấy!" Từ Ngọc Mai nói, trong lòng cô ấy hừ lạnh nghĩ chủ yếu là muốn mở cửa hàng ở huyện, sau này nếu anh ấy thật sự có con hồ ly tỉnh nào ở đấy cũng không dám qua lại nữal
Chỉ là tên đàn ông đa tình dù ở đâu cũng không thay đổi được, bởi vì Từ Ngọc Mai hết mực đồng ý ý kiến này nên Lý Đại Nguyên quyết định mở cửa hàng, hàng bán đều nhập từ chỗ Hàn Quốc Bân.
Lý Mai người suýt chút câu dẫn được Hàn Quốc Lâm cũng vừa lúc dọn đến chỗ này, sau chuyện xảy ra lần trước, cô ấy cũng chuyển đi, nợ Hàn Quốc Lâm mười tệ cũng chưa trả, nhìn thấy cửa hàng mới mở liền vào mua lương thực.
Thường xuyên qua lại, khi Lý Đại Nguyên biết được cô ấy là người phụ nữ đáng thương đã ly hôn còn nuôi con một mình, thì hào phóng giảm giá cho cô ấy.
Lý Mai cũng tỏ vẻ vô cùng thân thiết luôn miệng gọi anh Đại Nguyên, rồi thường xuyên xin ghi sổ nợ sau sẽ trả.
Sắp kết thúc kì nghỉ hè, tầm giữa tháng 8, mấy đứa nhỏ Hàn Hàng, Hàn Chu và Trần Binh mới dắt theo nhóc tư về nhà.
Tính ra mấy đứa trẻ ở chỗ của cậu chúng đã một tháng rồi.
Bốn đứa trở về làn da đứa nào đứa đấy đều bị đen đi rất nhiều, nhất là Trần Binh, làn da của thằng bé không tốt như ba đứa kia, bị nắng chiếu thành cục than đen.
"Mấy đứa làm gì mà đen như vậy?" Mã Ngọc Linh nhịn không được nói.
"Mẹ, mẹ không biết thời gian qua bọn con đã khổ như thế nào đâu, sáng nào chú cũng bắt bọn con dậy chạy bộ, cả bốn đứa nhóc hổ nhà chú ấy cũng phải cùng chạy với bọn con, mẹ không biết bọn con mệt thế nào đâu." Trần Binh tội nghiệp nói.
"Đừng bịa nữa, mỗi buổi sáng chạy bộ có thể khiến mấy đứa đen như vậy? Mẹ nghe thím con nói, hôm nào mấy đứa cũng đạp xe ra biển chơi, nên mới bị phơi đen như vậy chứ gì!" Mà Ngọc Linh hừ lạnh nói.
"Đúng vậy đấy." Trần Nhu nói.
Doanh trại kia ở ven biển, đạp xe một tiếng là đến nơi, Tô Miên Miên nói bọn nhỏ thường đi bơi ở đấy.
Nhưng mà bọn nhóc cũng cẩn thận, chỉ bơi ở chỗ nông.
Ở đó rất sạch sẽ, lại còn là biển, khác với ở quê, có sông không lấy làm lạ gì, nhưng biển thì rất hiếm thấy.
Hầu như mỗi ngày cũng đến đó bơi lội, ngày ngày phơi nắng như vậy, sao có thể không đen được?
Nhưng không thể không nói, mấy đứa nhóc qua một thời gian trông khỏe khoắn hơn nhiều, nhưng mà mùa hè, cả người chúng nhễ nhại mồ hôi, bị hai mẹ bắt đi đến nhà tắm tắm rửa. Trần Nhu cũng gọi điện cho Tô Miên Miên, báo cho cô ấy bọn trẻ đã về đến nhà rồi.
Bốn đứa nhỏ đến đấy chơi, sức ăn của bọn chúng khỏe như vậy, Trần Nhu khẳng định sẽ không để Tô Miên Miên miễn phí nuôi chúng.
Trần Nhu biết nếu đưa tiền Tô Miên Miên sẽ không cầm, vì vậy dặn bốn đứa đến nơi thì ra cửa hàng mua hai bao gạo vác đến nhà cậu mợ.
Còn thức ăn hàng ngày thì thỉnh thoảng lấy tiền đi chợ mua về cho mo nấu... Tô Miên Miên biết Trần Nhu là người như thế nào, nên không từ chối cách làm này, cứ để vậy, nhưng cô ấy sẽ chăm lo những mặt khác cho bọn nhỏ.
Khi hai người muốn cúp máy, thì tam Hổ vội nói: "Mẹ, me, con muốn nói chuyện với cô năm!"
"Con muốn nói chuyện gì ?" Tô Miên Miên nói.
"Cô năm, cô năm!" Tam Hổ hét lên qua điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận