Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 592: Đi Học Đại Học

Chương 592: Đi Học Đại HọcChương 592: Đi Học Đại Học
Đương nhiên anh tìm tới Cố Thừa Diệu hợp tác còn vì một nguyên nhân nữa. Hiện tại Hàn Quốc Bân đang định thuê một vài bộ đội xuất ngũ tới cửa hiệu mặt tiền để hỗ trợ, cho nên cũng phải nhờ đến Cố Thừa Diệu bên kia giúp giới thiệu người.
Trần Nhu nói: "Anh muốn làm thì cứ làm đi, tự anh bàn lại với anh họ ba là được."
Cô cảm thấy hiện tại mấy cửa hàng nhà cô đã càng ngày càng nhiều rồi. Chẳng qua anh muốn mở thêm thì cô sẽ không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản làm gì.
Rốt cuộc thì thu nhập cũng rất được. Việc buôn bán của hai tiệm gia cụ hợp tác cùng Lão Tứ bọn họ cũng khá tốt. Chở hàng về đây tốn kém thì có tốn kém thật, nhưng nếu tự mình đi qua tỉnh thành bên kia mua thì cũng tiêu tốn ngần ấy, mà bên này còn có thể cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà nữa.
Chỉ cần không có thù oán với nhà cô thì đều sẽ không bỏ gần tìm xa mà mua hàng ở cửa hàng nhà cô thôi.
Mỗi tháng có thu nhập từ tiệm bánh bao và tiệm tạp hóa của cô, từ cửa hàng gạo và dầu của vợ chồng Thiết Đản bên kia, trừ đi số tiền lương 150 đồng tiền của hai vợ chồng. Việc buôn bán bên đó mỗi tháng còn kiếm được nhiều hơn cả chỗ cô bên này bởi vì cửa hàng bên kia lớn, lại nằm trên đoạn đường tốt nữa. Tính thêm cả chỗ hàng hóa ma anh ba cô cung cấp, vợ chồng Hàn Quốc Lệ và Tống Hiểu Ngọc lấy hàng từ chỗ cô, còn có trại nuôi heo và tiền hoa hồng được chia từ mấy cửa hiệu mặt tiền mà cô và Mã Ngọc Linh hợp tác, đó là còn chưa tính đến những khoản thu linh tỉnh khác. Tính sơ sơ thì thu nhập hiện tại của gia đình cô đã ổn định trong khoảng một vạn một tháng. Chờ đến tết năm nay cô cảm giác khoản thu này còn có thể tăng thêm nữa.
Đương nhiên khoản thu lớn nhất vẫn là từ tiệm gia cụ Khải Phàm và cửa hàng xe máy bên kia.
Phần lớn số tiền kiếm được trong nhà đều là do Hàn Quốc Bân kiếm được cho nên Trần Nhu không ngăn cản mà cứ để anh đi làm.
Hàn Quốc Bân cũng nói chuyện này với Lão Tứ và lão Dương. Muốn tự mình hợp tác với người khác thì cũng nên nói trước với họ một tiếng.
Lão Tứ và lão Dương liền hỏi: "Không định tiếp tục hợp tác chung nữa à?”
"Mở thêm cửa hàng bên kia là do anh vợ họ của tôi làm, cũng là anh ấy lên kế hoạch." Hàn Quốc Bân trả lời.
Lão Tứ và lão Dương cũng không nói gì.
Hàn Quốc Bân sẽ không trưng dụng xe của bọn họ nữa. Chính anh định mua thêm hai chiếc xe nữa để mở rộng đoàn xe của bản thân.
Trước đó anh còn hàn huyên cùng với Cố Thừa Diệu, đương nhiên là trò chuyện, bàn bạc qua điện thoại.
Về việc nói những gì thì Trần Nhu cũng không biết, chuyện của mấy người đàn ông bọn họ thì cứ để họ tự bàn đi thôi. Thế nhưng sau lần đó Hàn Quốc Bân cực kỳ bận rộn.
Lúc này, lão đại đã sắp phải khai giảng rồi.
Trần Nhu còn định bảo Hàn Quốc Bân đi cùng với lão đại qua Kinh Thị luôn, chẳng qua lão đại không đồng ý.
"Con tự mình qua đó là được rồi, không cần cha con đi cùng đâu mẹ.” Hàn Hàng nói.
Trần Nhu nhìn con trai cả đã cao hơn cả cha nó một chút mà trong lòng vô cùng cảm khái.
Năm đó vẫn chỉ là một cậu nhóc đáng yêu mà chỉ chớp mắt Hàn Hàng đã cao đến như vậy rồi. Đến lúc sắp phải chia xa, Trần Nhu phát hiện chính mình thực sự có chút tiếc nuối.
Chẳng qua cô cũng không phải là một người quá đa sầu đa cảm, nếu lão đại nói có thể tức là cậu tự lo cho mình được. Vì vậy cô đồng ý cho con trai tự ngồi xe đến đó.
Hàn Quốc Bân rất bận, thực sự là không rảnh để đi cùng nhưng anh vẫn có thể dành ra thời gian đưa lão đại đến ga tàu hỏa để đến Kinh Thị.
"Tới rồi nhớ gọi điện thoại tới tiệm gia cụ đấy." Hàn Quốc Bân nói. "Vâng." Hàn Hàng gật đầu.
Chờ đến lúc tới Kinh Thị, dàn xếp mọi việc xong xuôi thì Hàn Hàng mới đến buồng điện thoại để gọi điện thoại về nhà.
Trần Nhu nghe nhân viên tiệm gia cụ bên kia tới đây báo bình an, nói con trai đã đến nơi và ổn định xong xuôi, bảo cô không cần lo lắng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận