Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 593: De Muộn

Chương 593: De MuộnChương 593: De Muộn
Trần Nhu vẫn luôn tin tưởng mấy đứa con mà mình nuôi dạy ra, năng lực tự lập đều không cần cô phải lo lắng. Cho dù là tiểu lão tứ, nếu đưa thằng bé tới Kinh Thị bên kia đi học, để thằng bé sống một mình ở đó thì Trần Nhu cũng không cần lo lắng rằng nó sẽ không tự chăm sóc được cho bản thân.
Chỉ sợ thằng nhóc thúi kia sẽ học cái xấu mà thôi.
Nhưng lão đại thì không cần lo lắng.
Hàn Quốc Bân ở tỉnh thành bên kia bận bịu gần một tháng, đương nhiên không phải anh vẫn luôn ở tỉnh thành mà thường thường sẽ bớt chút thời gian để trở về nhà. Nhưng nói tóm lại thì vẫn là bận rộn khoảng một tháng.
Trần Nhu hỏi: "Anh thuê bao nhiêu nhân viên thế?"
"Tám người." Hàn Quốc Bân đáp.
Trần Nhu nhướng mày hỏi: "Tám người đủ không vậy?" Cô cũng có biết là cửa hàng bán sỉ đồ điện gia dụng ở tỉnh thành bên kia mà chồng cô mở khá là lớn.
"Trước mắt cứ như vậy đã, sau này có gì thì tính sau." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu cũng không quan tâm thêm nữa.
Hiện giờ Hàn Quốc Bân đã nhàn hạ nên đương nhiên là có thời gian rảnh để thân cận với vợ mình. Trần Nhu ghét bỏ anh không biết xấu hổ nhưng cũng chỉ ỡm ờ từ chối mà thôi.
Hai vợ chồng xong việc liền nằm ôm nhau, Trần Nhu nói: "Chú chim thứ nhất của nhà mình cứ vậy mà bay ra khỏi tổ rồi."
"Năm nay lão nhị lên lớp mười rồi, ba năm sau cũng sẽ phải bay đi thôi." Hàn Quốc Bân nói.
"Bay thi bay đi vậy." Trần Nhu cũng chỉ cảm khái một chút thôi, cha mẹ sinh con ra không phải vẫn luôn hy vọng nó có thể tự bay đi hay sao? Nuôi con lớn rồi lại nhìn nó tự mình bay đi, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng thực sự rất thỏa mãn.
"Vợ à, vẫn có anh luôn bên em mà." Hàn Quốc Bân nói như vậy.
"Nhưng đàn ông chẳng đáng tin chút nào." Trần Nhu từ từ nói: "Mấy người vợ Chu Xuyên và cả chị dâu Ngọc Mai ấy, ai cũng nói với em như vậy hêt."
Hàn Quốc Bân nói: "Sao mà như vậy được. Anh với mấy người Chu Xuyên Đại Nguyên bọn họ đâu phải là người chung một đường đâu!"
"Sau này rồi sẽ biết thôi, chỉ nói miệng không thì ai mà tin được." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân hừ một tiếng, chỉ nói miệng không tin được thì dùng hành động để thể hiện!
Trần Nhu vội nói: "Còn tới nữa, anh chịu nổi sao?" Lúc còn trẻ thì không sao, thường xuyên làm hai ba lần một ngày cũng không thấy nhiều lắm, nhưng bây giờ có còn trẻ nữa đâu chứ!
Hàn Quốc Bân liền chứng tỏ cho vợ mình biết là anh có chịu nổi hay không.
Cửa hàng ở tỉnh thành bên kia của Hàn Quốc Bân đã ổn định, bây giờ chỉ cần lâu lâu qua đó xem một lần là được, đi và về cùng ngày luôn cũng không sau. Anh vẫn có thể sống vui vẻ với vợ mình rồi.
Trần Nhu cũng phát hiện sau khi sắp xếp xong chuyện ở tỉnh thành thì anh liền rất thích dính lấy cô. Cô cũng biết rõ ràng, tên ngốc này đang trấn an cô để cô không buồn về việc lão đại phải đi học xa nữa cho nên trong lòng cô cũng rất hưởng thụ.
Chuyện này còn bởi vì cô nguyện ý thoái nhượng một chút trong việc dưỡng lão ông bà Hàn, không để anh phải khó xử giữa hai bên nữa.
Anh chồng ngốc nhà cô thật lòng yêu thương cô nên đương nhiên cô cũng sẽ không để anh phải rối rắm về mấy việc nhỏ nhặt này. Chính vì vậy cho nên cô dứt khoát hào phóng một chút, trừ bỏ số tiền hiếu kính mỗi năm thì mỗi tháng cho hai ông bà bên đó thêm 30 đồng tiền.
Mẹ Trần cũng biết chuyện này, lúc vào tới thành bà còn khen ngợi cô.
Dù gì bà cũng là người làm mẹ nên hiểu rất rõ mọi chuyện. Có một số việc thực sự cần so đo, nhưng cũng có một số việc nên hào phóng thì phải hào phóng một chút.
Cho 30 đồng tiền thì ít nhưng ảnh hưởng của nó lại rất lớn. Làm ăn buôn bán lớn trong thành , kiếm được cũng nhiều nên không cần đi so đo cái này làm gì. Cho thì cứ cho thôi, thanh danh mới là quan trọng nhất.
"Cháu trai nhỏ của con giống chị dâu ba hay giống anh ba con thế mẹ?" Trần Nhu không nói thêm về đề tài lúc nãy nữa mà cười cười hỏi mẹ.
Chị dâu ba của cô sinh sau vợ Lư Đản không lâu, cũng là con trai. Đây đúng thực sự là đứa con sinh muộn của anh ba cô, đã hơn bốn mươi tuổi rồi mới có thằng bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận