Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 598: Hiếu Thảo

Chương 598: Hiếu ThảoChương 598: Hiếu Thảo
Trần Nhu đưa mẹ mình về nhà. Cô chọn ra một đôi hoa tai từ trong số trang sức vàng của mình để đưa cho mẹ. Rất nhiều trang sức trong số này là do Hàn Quốc Bân mua cho cô, cũng có rất nhiều là do tự cô và chị tư tới mua ở tiệm trang sức.
Đôi vừa lấy ra là đôi hoa tai mà cô tự mình mua. Những thứ Hàn Quốc Bân mua cho cô đều rất lớn, ví dụ như vòng tay vàng, vòng cổ vàng gì đó, thực sự là khá là vừa vặn. Chẳng qua cô không đeo chúng mà đều cất đi hết.
Mẹ Trần sao có thể lấy đồ của con gái được: "Con cất hết đi đi, mẹ không lấy mấy thứ này đâu, nếu mẹ muốn thì anh ba con sẽ mua cho mẹ mà. Lần trước nó cũng mua cho mẹ một đôi rồi, mẹ ngại chói mắt nên mới cất đi đấy."
"Đây là con tự kiếm tiền con tự mua mà, đâu có bắt con rể của mẹ tặng cho mẹ đâu." Trần Nhu cười nói.
"Mẹ không lấy đâu, con cất đi đi." Mẹ Trần xua tay nói: "Sau này mấy đứa Hàng Hàng bọn nó kết hôn, nếu được thì giữ lại cho con dâu tương lai của con dùng lúc kết hôn đi."
Trần Nhu cười cười, nói: "Việc này thì mẹ không cần lo đâu, chẳng qua là con định hiếu kính mẹ đôi hoa tai này thôi mà."
"Nếu muốn hiếu kính mẹ với cha con ấy, hàng năm đưa mấy đứa cháu ngoại của mẹ ve quê ăn cơm cùng cha mẹ là được rồi. Trước đây con cũng mang nhiều đồ về cho cha mẹ rồi mà, cài gì thiếu thì mẹ sẽ trực tiếp bảo anh ba con. Con với chị con không cần cho mẹ mấy cái này đâu, sống tốt cuộc sống của mình là được rồi." Mẹ Trần không muốn nhận thêm đồ nữa.
Trần Nhu biết rõ tính tình của mẹ mình. Từ lúc còn trẻ đến lúc điều kiện tốt như bây giờ thì quan niệm của mẹ cô vẫn luôn không thay đổi. Mẹ luôn dặn dò những đứa con gái đã ga chồng của mình chỉ cần tự sống thật tốt cuộc sống của mình là được, đồ mang về hiếu kính nhà mẹ đẻ cũng không cần nhiều, có tâm ý là được rồi.
Hơn nữa mẹ Trần cũng cảm thấy mình đã nhận quá nhiều quà của nhà con gái rồi. Đồng hồ trên tay bà và bạn già cũng đều là do con rể tặng hết.
Quạt điện trong nhà cũng vậy.
Sao bà có thể nhận đôi hoa tai vàng này của con gái nữa, nó tự cất đi dùng là được.
Nếu cứ mãi nhận đồ con gái tặng thì bà có khác nào bà lão chủ nhà chứa họ Hoàng kia đâu.
"Ngày mai đưa mẹ qua tiệm gia cụ nhìn thử là được rồi." Mẹ Trần nói.
Trần Nhu cười nói: "Vậy ngày mai qua đó nhìn."
Mẹ không chịu nhận nên cô đành cất hoa tai vàng đi. Bao giờ rảnh cô và chị tư góp tiền mua cho mẹ một đôi là được, đến lúc đó chắc chắn mẹ sẽ nhận thôi.
Tuy rằng cũng hiếu thảo với cha mẹ ruột của mình, nhưng Trần Nhu không cảm thấy mình và Hoàng Ái Đệ là cùng một loại người.
Hơn nữa cũng không thể chỉ vì Hoàng Ái Đệ mà tránh nhà mẹ đẻ như rắn rết được. Rất nhiều nhà mẹ đẻ đều yêu thương con gái của mình, sau khi con gái ở nhà chồng mà tự kiếm được nhiều tiền thì hiếu kính cha mẹ thêm một chút cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Nhà họ Hoàng chuyên hút máu của con gái kia mới là hiếm thấy.
Hai mẹ con cùng xem TV một lúc, Trần Nhu pha sữa bột cho mẹ mình, nói: "Lần trước con nhờ người ta mang sữa bột về nhà cha mẹ có uống không đấy? Đừng chỉ cho mấy đứa Lỗi Tử Khoai Sọ uống mà cha mẹ cũng phải uống nhiều chút đấy. Người già rồi thì phải bồi bổ thêm dinh dưỡng mới được."
"Có uống chứ. Trước đó anh ba con còn vào thành mua một đống sữa như vậy về, cha mẹ đều uống mà, để đó không uống thì sẽ hết hạn mất. Anh ba con đúng là lãng phí mà." Mẹ Trần trách Trần tam ca mãi.
"Đúng là lần trước anh ba mua không ít đồ, còn gửi hai quả dưa hấu lớn tới đây cho bọn con nữa." Trần Nhu cười nói: "Con thấy anh ấy mua nhiều dưa hấu về lắm." "Ứ, còn mang một quả qua cho ông cậu con nữa." Mẹ Trần nói. Nói đến anh trai mình, mẹ Trần lạ khế thở dài một hơi.
"Sao vậy ạ?" Trần Nhu không nhịn được hỏi.
"Tuổi của ông cậu con càng ngày càng lớn rồi, mỗi năm lại già thêm một tuổi." Mẹ Trần nói. Tình cảm giữa bà và người anh trai này thật sự rất tốt.
"Thân thể ông cậu vẫn khoẻ mạnh, anh họ cả và anh họ hai cũng đều rất hiếu thảo mà mẹ." Trần Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận