Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 599: Ông Chủ Nhỏ Hàn

Chương 599: Ông Chủ Nhỏ HànChương 599: Ông Chủ Nhỏ Hàn
"Hiếu thảo thì đúng là hiếu thảo thật, nhưng tóm lại là lớn tuổi rồi." Mẹ Trần nói.
"Chờ hai anh em An Văn và An Võ học xong thì đến lúc đó để hai đứa nó qua khám cho ông cậu thử xem." Trần Nhu cười nói.
Mẹ Trần cũng cười cười gật đầu, nói: "Lần trước trở về còn muốn khám cho mẹ với cha con nữa. Chị tư con nghe được còn mắng hai đứa một lúc lâu, nói là Tết nhất khám làm gì?"
"Chị tư của con cũng lo lắng, phải khám thử mới an tâm được. Năm nay ăn tết nếu hai đứa về quê thì cứ bảo bọn chúng khám cho ông cậu thử xem." Trần Nhu nói.
Tuy trong nhà cũng không có việc gì nhưng cháu trai út vẫn còn nhỏ nên mẹ Trần vẫn phải đi về giúp một chút. Bà không ở lại lâu, ở bên này hai ngày liền trở vê.
Thời tiết này cũng bắt đầu bận rộn. Mùa thu hoạch chính trong năm có thể không vội hay sao? Kho hàng lớn ở vùng ngoại ô cũng đã chồng chất đầy lương thực rồi.
Cửa hiệu mặt tiền cũng bắt đầu nhập lương thực về. Hiện tại trong cửa hàng đều là lương thực vừa mới được thu hoạch, không chỉ mới mẻ ăn ngon mà giá còn rẻ nữa.
Rất nhiều gia đình đều nhân lúc này mà mua lương thực về tích trữ trong nhà.
Hiện giờ đương nhiên có không ít cửa hiệu mặt tiền buôn bán lương thực ở huyện thành chứ không chỉ có Trần Nhu và Hàn Quốc Bân, chẳng qua việc làm ăn của hai vợ chồng cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Dù sao thì dân số cũng đông như vậy, từ trước tới nay thì cửa hàng lương thực cũng không ít, chẳng qua là bây giờ càng nhiều hơn mà thôi.
Nhưng việc buôn bán của cô vẫn trước sau như một. Bất kể cửa hiệu mặt tiền nào của Trân Nhu bên này cũng đều vô cùng có nguyên tắc, tuyệt đối không bao giờ cân thiếu một lạng nào. Hơn nữa nhà cô cũng làm nhiều năm như vậy rồi, danh tiếng không tồi chút nào, ngoài ra cũng có một lượng khách cố định. Dù bên ngoài có thêm bao nhiêu cửa hàng mới đi chăng nữa thì việc buôn bán của cửa hàng nhà cô bên này vẫn xem như tương đối ổn định.
Ngày quốc khánh tháng mười được nghỉ học ba ngày. Bây giờ lão nhị Hàn Chu đang học lớp mười. Trường học đang thắt chặt việc học tập cho nên cậu vẫn phải học bổ túc.
Từ khi huyện thành dạy ra được một học sinh đỉnh cấp như Hàn Hàng thì tiền lương hàng năm của giáo viên trong trường cũng được tăng lên không ít. Chu hiệu trưởng không hề muốn tụt lùi đi nữa, như vậy có mất mặt không cơ chứ? Cho nên trường bắt đầu thắt chặt việc học tập. Năm nay trường đã đưa ra một khoản học bổng kha khá cho kỳ thi khảo sát của trường. Chỉ cần nằm trong top 20 của kỳ thi thì đều sẽ nhận được học bổng, thứ hạng càng cao thì tiền thưởng sẽ càng phong phú.
Lúc này đây nghỉ trước liền nguyệt khảo, Nhưng kết quả vẫn chưa được thông báo, nghỉ trở về đại khái liền sửa ra tới.
Nhóc tư vừa bán trứng gà vừa nói: "Chỉ vì con muốn kiếm cho con lừa con của con mấy cây cà rốt, mà mẹ có thể sử dụng lao động trẻ em như con một cách vui vẻ vậy hả?"
"Bởi vì nuôi mấy anh em các con mà cha các con cả năm không có ngày nghỉ, cho dù gió to hay là trời mưa tuyết, mỗi ngày đều phải mở cửa hàng trông cửa hàng, mỗi ngày bụng con ăn đến nhưng no?" Trần Nhu nói.
Nhóc tư nghẹn nghẹn nói: "Mẹ bây giờ càng ngày càng biết ăn nói, con nói không lại mẹ".
"Mẹ con chỉ nói đạo lý, nếu con cảm thấy mẹ nói không có đạo lý thì con có thể phản bác". Trần Nhu nói.
Một bác gái đang mua trứng gà, cười nói: "Cũng phải giúp đỡ mẹ cháu thật tốt, hiện giờ điều kiện của các cháu tốt như vậy, tiêu phí cũng nhiều, nuôi may người các cháu cũng không dễ dàng øì đâu".
"Chắc chắn phải giúp đỡ rồi, về sau mọi người gọi cháu là ông chủ nhỏ Hàn là được rồi". Nhóc tư nói.
Chọc cho bác gái kia cười một hồi, sau đó mới xách theo nửa túi trứng gà đi về.
Hàn Chanh ở bên kia giúp cha bé bán lương thực, cô bé giúp đỡ mang ra, sau đó lãy tiền lẻ trả lại tiền thừa, thật sự rất lưu loát.
Qua thời gian bận rộn, sau đó mới có thể nghỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận