Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 60: Đưa Tiền Cho Vợ

Chương 60: Đưa Tiền Cho VợChương 60: Đưa Tiền Cho Vợ
Trước khi ngủ Hàn Quốc Bân cũng không quên đưa tiền cho cô cất, hai khối một mao tiền, đúng là được không ít. Hơn nữa anh còn mang về cả phích nước nóng, không có nó thật đúng là không tiện.
"Hiện giờ trời quá lạnh, đợi đến đầu xuân thời tiết ấm áp, đến lúc đó nếu anh muốn đi thì lại tiếp tục đi được không?" Trần Nhu cầm tiền, thương lượng với anh.
Hàn Quốc Bân hôn khóe miệng cô, nói: "Không lạnh, vẫn còn ấm áp lắm. Nếu thật sự quá lạnh anh sẽ không đi nữa."
Trần Nhu mặt mày ôn nhu, người đàn ông như thế này làm sao có thể không thích cho được?
"Vậy anh tự mình xem xét, đừng gắng gượng, không được để nhiễm lạnh đó." Trần Nhu nói.
"Được." Hàn Quốc Bân gật đầu. Sức khỏe anh vẫn luôn rất tốt, hơn nữa còn có đồ ăn đồ dùng cô cũng chuẩn bị cho đầy đủ, làm sao có thể nhiễm lạnh được.
8 giờ hai người vẫn còn đang ngủ, người nhà họ Trần đã tới cửa.
Người đến là anh hai Trần Nhu, không đến không mà tay còn xách theo hai con cá.
Trần Nhu nghe được tiếng gọi, Hàn Quốc Bân cũng tỉnh, cô nhẹ giọng nói: "Mình em ra ngoài là được, anh cứ ngủ tiếp đi. Là anh hai đến, anh ấy không để bụng đâu."
Hàn Quốc Bân quá mệt mỏi, nghe vậy mắt díu lại rồi ngủ tiếp.
Ở trong núi tuy có tìm được chỗ ngủ, cũng có lửa nhưng anh đương nhiên không dám ngủ quá sâu. Hơn nữa ở bên ngoài ăn uống cũng không thoải mái, cơ thể vì thế vô cùng mệt mỏi.
Trân Nhu mặc quần áo lại cẩn thận rồi ra ngoài.
"Anh hai." Trần Nhu cười nói.
"Còn chưa dậy à?" Trần nhị ca kinh ngạc nói.
"Không phải, Quốc Bân ra ngoài ba ngày hôm nay mới về, em nằm cũng anh ấy một lát. Anh ấy ngủ sâu, anh đừng giận nhé." Trần Nhu nói.
"Có sao đâu." Trần nhị ca nói. Sau khi mẹ về mấy người anh bọn họ đều được nghe kể chuyện em rể út vào núi. Mấy người họ lên núi đi về trong ngày thì còn được, chứ nói đến việc ở qua đêm thì thật sự không đủ can đảm.
"Ba anh em hôm qua đi đánh cá, bắt được một chậu. Anh mang tới đây hai con cho cô hầm ăn." Trần nhị ca nói.
"Em xin." Trần Nhu cười gật đầu, tay nhận cá rồi nói: "Anh đợi em một chút."
Trần nhị ca không biết cô có ý gì nhưng cũng chờ. Trần Nhu đi vào phòng, từ trong không gian lấy ra bịch kẹo sữa.
Gói kẹo sữa này so với thời nay bao bì có hơi khác nhau, nhưng nói đi nói lại cũng thật trùng hợp, kẹo sữa của cô cũng là nhãn hiệu Đại Bạch Thỏ. Tuy rằng bao bì khác nhau một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trong không gian còn có kẹo lạc, trên huyện cũng có bán, đóng gói khác nhau nhưng phần ruột không lệch chút nào.
Cô có đưa cho Quốc Bân nhà mình ăn rồi, không có gì phải sợ.
Quốc Bân nhà cô trước nay cũng không hỏi nhiều, nhưng anh vẫn ăn.
Cho một lần khoảng chừng mười cái.
Trần nhị ca ngây ra một lúc: "Sao lại cho nhiều kẹo sữa như vậy, cô giữ lại mà ăn."
"Anh cần về đi, cho cháu trai cháu gái em mỗi đứa một cái." Trần Nhu nói.
"Cho chúng nó ăn mấy thứ này rồi lại sâu răng, cô giữ lại đi." Trần nhị ca muốn nhét lại cho cô.
"Có mấy cái kẹo mà anh cũng đưa qua đẩy lại với em. Nếu lần sau bắt được cá, anh lại mang đến cho em một hai con là được." Trần Nhu dỗi nói.
"Đương nhiên là không quên phần cô được rồi." Trần nhị ca cũng cười cười.
"Vậy em không giữ nữa, anh mau về đi. Đợi Quốc Bân đỡ bận chúng em lại về chơi." Trần Nhu nói.
Trần nhị ca vẫn rất ngại ngùng, cầm mấy cái keo Tran Nhu cho ra ve.
Nhà họ Trần vẫn chưa chia nhà. Số kẹo này Trần nhị ca cầm về đưa hết cho bà Trần, để bà phân chia.
Tổng cộng có sáu cháu trai cháu gái, bà Trần cho mỗi đứa một cái, còn thừa thì cất vào tủ.
Con dâu thứ ba nhà họ Trần cảm thấy mình hơi thiệt thòi. Chị ta và Trần tam ca mới sinh có một đứa, nhà anh cả sinh ba đứa, được chia tận ba viên.
Bà Trần mặc kệ mấy người suy nghĩ linh tinh, ở trong phòng nói với chồng chuyện con gái út, có chút cảm khái.
"Con bé đã hiểu chuyện hơn rồi." Bà Trần nói.
Lần trước trong nhà có cho Trần Nhu một con gà rừng, lần này lại xách qua hai con cá, cô liền tặng lại mấy viên kẹo sữa.
Tuy không nhiều lắm, nhưng tóm lại vẫn là biết xử sự. Có tới có lui, mấy đứa con dâu trong nhà mới không so đo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận