Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 603: Đổ Vỏ

Chương 603: Đổ VỏChương 603: Đổ Vỏ
"Chẳng thế nào cả, chị thèm 5 mao tiền kia của em chắc." Hàn Chanh từ chối không chút do dự. Tiền tiết kiệm của cô bé cũng không ít, trước khi anh cả đi học đại học cũng cho cô bé 50 đồng tiền nữa đó.
"Tuổi nhỏ mà không học hành cho giỏi, cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc tiêu tiền để không phải làm việc thôi." Hàn Chu đang xách theo cặp sách đang chuẩn bị đến trường học, đi qua nghe thấy vậy liền nói.
"Đây không phải lý do mà tiền tồn tại hay sao." Tiểu lão tứ nói.
"Em xấu nên nói gì thì cũng vậy thôi." Hàn Chu xua xua tay rồi nói với cha mẹ mình: "Cha mẹ, con đi học đây ạ.”
"Đi đi, nếu là đói bụng thì nhớ đi mua bánh mì để ăn đấy." Trân Nhu dặn dò: "Con có mang theo nước ấm chưa đấy?"
"Mang rồi ạ." Hàn Chu vẫy vẫy tay rồi đi học.
"Sau này mà tìm chồng thì chị sẽ tìm người giống như anh cả và anh hai vậy. Vừa nhìn đã thấy sạch sẽ rồi, lại còn đẹp trai nữa." Hàn Chanh nói.
"Tìm người như anh cả thì cũng được thôi. Nhưng kiểu chồng như anh hai thì chị đừng có tìm, nội tâm độc ác lắm." Tiểu lão tứ nói.
"Em dám nói bay về anh hai hả?" Trần Nhu trừng mắt.
"Thời buổi này thật là, còn không cho người ta nói sự thật nữa. Em đúng là một cây cải thìa đáng thương mà." Tiểu lão tứ vừa dẩu mông ở bên kia rửa chén vừa than thở.
Chẳng qua không ai thèm để tâm đến cậu bé. Suốt ngày lải nhải không dứt miệng, lại còn chỉ muốn đồ tốt nữa. Không phải cái này hỏng rồi thì là cái kia bị mất, lúc nào cũng chỉ muốn mua đồ mới, không biết còn tưởng rằng cậu bé đang làm việc gì để cứu vớt thế giới cơ đấy.
Chẳng biết là thằng nhóc thúi này giống ai nữa, cả nhà chẳng có ai có cái tính tình như vậy cả.
Trần Nhu đi qua tiệm bánh bao bên kia, hai chị em thì đi theo cha minh tới tiệm tạp hóa.
Hiện giờ tiệm bánh bao của Trần Nhu phát lương cho Hàn Quốc Lệ và cả Gì đại nương đều không ít chút nào, chẳng khác gì tiền lương như người ta đi làm bình thường cả.
Bởi vì nguyên nhân này cho nên Hàn Quốc Lệ cũng tiếc không muốn về quá sớm mà cô toàn bận rộn ở bên này cả một buổi sáng. Sau khi kiếm số tiền lương không khác gì lương của Trương Giang rồi thì buổi chiều cô mới bắt đầu đi về mở cửa hàng.
Gì đại nương thì càng không cần phải nói, bà cực kỳ nhiệt tình yêu thích công việc này. Thu nhập ổn định mà tiền lương còn phát đúng giờ nữa, đúng là quá tốt rồi còn gì?
Gì đại nương còn hỏi thăm Trần Nhu: "Lúc bác tới nhà Chu Xuyên ngồi chơi thì nghe nói đồng nghiệp Lý Đại Nguyên của nó bị đuổi việc rồi, bây giờ hình như cậu ta tự mình mở một cửa hàng gạo và dầu đúng không?"
"Đúng rồi ạ. Bộ vận chuyển bên kia cũng thật là! Người ta làm việc chăm chỉ, hơn nữa cũng làm nhiều năm như vậy rồi. Hơn phân nửa đời người ta đều cống hiến cho nơi đó mà chỉ đưa ra vài lý do thoái thác rồi đuổi việc người ta đi." Trần Nhu nói.
Gì đại nương nói: "Còn không phải vậy hay sao? Bác nghe nói là bên đó để cháu ngoại trai họ nhà lãnh đạo nơi đó tới thay thế chỗ của cậu ta rồi."
Trần Nhu gật gật đầu. Cô cũng nghe Hàn Quốc Bân nói qua về chuyện này rồi, chẳng qua cô cũng để ý lắm. Rốt cuộc đã làm lâu như vậy rồi, người ta muốn thay người cũng không thể thay dễ dàng như vậy được, trừ khi là bản thân mình để cho người ta bắt được sai phạm.
Mấy chuyện của Lý Đại Nguyên gần đây cô đều biết rõ ràng.
Ở bên ngoài nuôi người phụ nữ khác rồi còn sinh cả con nữa, chẳng qua người phụ nữ kia có tình nhân, đứa con kia cũng là của tình nhân nốt. Nói chung là đã bị cắm sừng rồi mà còn đổ vỏ cho người ta.
Dù là tiền hay người thì Lý Đại Nguyên đều mất hết.
Không chỉ có vậy mà anh ta còn phải tĩnh dưỡng nên công việc cũng bị mất luôn, đây mới là tổn thất lớn nhất.
Tuy bây giờ đã mở một cửa hàng gạo và dầu, nhưng là thu nhập từ việc này sao có thể so sánh với thu nhập khi làm ở bộ vận chuyển được? Ở bộ vận chuyển bên kia, chỉ cần đi một chuyến là đã kiếm được bộn tiền rồi.
Nhưng cũng đáng đời thôi, cuộc sống đang tốt đẹp thì lại tự mình đánh mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận