Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 604: Không Thể So Sánh

Chương 604: Không Thể So SánhChương 604: Không Thể So Sánh
Hàn Quốc Lệ nói: "Cũng nhờ anh hai giúp đỡ đấy, bây giờ tự mình mở một cửa hàng cũng không đến nỗi nào."
Trần Nhu cười nói: "Vậy cũng không thể so sánh với khi anh ta đang làm ở bộ vận chuyển được."
Gì đại nương cũng có biết bộ vận chuyển rất dễ làm giàu. Cháu ngoại trai của bà bên kia cũng nhờ làm ở đó mà kiếm được rất nhiều tiền. Bà cười cười không nói thêm nữa.
Hàn Quốc Lệ cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua cô cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của chị dâu hai mình, làm trong đó khẳng định là kiếm chác được kha khá.
Cô thấy cũng đúng thôi. Dù gì trước kia chị dâu hai của mình vào thành mở cửa hàng chắc chắn tốn không ít tiền, anh hai chị dâu cũng mua nhà riêng từ rất sớm.
"Bây giờ cha mẹ vào thành ở rồi nên rất cao hứng. Đêm qua hai người qua nhà em bên kia xem TV còn nói với em là cuộc sống hiện tại thật tốt." Hàn Quốc Lệ cười nói.
"Tốt là được rồi." Trần Nhu cũng chỉ đáp lại chứ không nhiều lời thêm nữa.
Sau khi ông bà Hàn vào thành thì cô không đi qua bên kia nữa. Hàn Quốc Bân là con trai ruột nên chắc chắn phải tới hỏi thăm, chẳng qua anh cũng không qua đó quá nhiều. Tuy Hàn Quốc Ban chưa nói nguyên nhân nhưng Trần Nhu có thể dễ dàng đoán được, khẳng định là anh không dễ chịu lắm với việc lão thái thái kia cứ mãi lôi kéo anh đòi hỏi hết thứ này đến thứ khác.
Sau khi ông bà Hàn vào thành đã trợ lực cho tam phòng rất nhiều.
Bây giờ Tống Hiểu Ngọc không cần phải đi tới chỗ sạp thịt bên kia hỗ trợ Hàn Quốc Lâm nữa mà đã có ông Hàn qua đó giúp đỡ rồi.
Mà cửa hàng bên kia của Tống Hiểu Ngọc đã có bà Hàn hỗ trợ, nghe nói gần đây lượng hàng hóa nhập vào cũng gia tăng không ít.
Hiển nhiên, việc hai ông bà Hàn vào thành không chỉ không tạo thành gánh nặng cho tam phòng mà ngược lại còn hỗ trợ bên đó không ít.
Hàn Quốc Lệ cười nói: "Bây giờ Hiểu Ngọc cũng coi như là hiểu chuyện rồi. Em nghe mẹ kể là ngày nào em ấy cũng mang nước ấm vào phòng để rửa chân cho cha mẹ, hơn nữa cứ cách hai ngày là em ấy lại cùng Quốc Lâm đưa cha mẹ tới nhà tắm để tắm rửa một lần."
"Hàn Bác cũng đã tới tỉnh thành để học đại học rồi thì sao em ấy còn có thể không hiểu chuyện nữa, trừ khi là không muốn hiểu chuyện thôi." Trần Nhu nói.
Cô cũng không cảm thấy những việc làm đó của Tống Hiểu Ngọc là hiểu chuyện, tám mươi phần trăm là do không thích mùi trên người ông bà Hàn thôi. Chẳng qua như vậy cũng tốt, biết chú ý vệ sinh cá nhân.
Nói chung là hai ông bà ở nhà chú ba bên kia nên Trần Nhu bên này tỏ vẻ mình sẽ không nhúng tay, cũng sẽ không có ý kiến gì hết.
"Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước thì tính cách của em ấy cũng đỡ hơn không ít." Hàn Quốc Lệ cười nói.
Trần Nhu lại không thấy vậy, Tống Hiểu Ngọc vẫn là Tống Hiểu Ngọc kia chứ chẳng thay đổi chút nào. Chẳng qua em dâu ba này đã được nhà mẹ đẻ dạy bảo nên mới không phạm vào mấy sai lầm ngu ngốc kia mà thôi.
"Gần đây Quốc Lâm chuẩn bị mua TV về nhà rồi, điều kiện nhà em ấy bên kia cũng càng ngày càng tốt hơn rôi." Hàn Quốc Lệ cười nói.
"Tới mua đi, người trong nhà đến mua thì chắc chắn Quốc Bân sẽ giảm giá cho." Trần Nhu gật đầu nói.
Thu nhập của Hàn Quốc Lâm bên kia cũng rất khá, dù năm nay vừa mới chuyển nhà tu sửa phòng ở nhưng bây giờ cũng vẫn có tiền để mua TV lớn.
Hàn Quốc Lâm và ông Hàn cùng tới chỗ Lư Đản bên này để mua.
Không nhìn thấy vị bà nội càn quấy kia của mình tới đây đây nên Lư Đản nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ông nội, chú ba, hiện tại hai người muốn mua TV lớn ạ?"
"Đúng vậy. Hiện tại một cái TV lớn này giá bao nhiêu tiền thế?" Hàn Quốc Lâm cười hỏi.
Nói là TV lớn nhưng cũng không đến mức quá lớn, dù sao đi nữa thì TV này vẫn đắt hơn TV đen trắng rất nhiều.
Chẳng qua Lư Đản vẫn giảm giá cho chú ba mình. Hàn Quốc Bân bên này có phần giảm giá riêng, mấy phần ưu đãi này đều là dành cho người trong thôn và người trong nhà.
Giá của TV cũng không quá rẻ, nhưng Hàn Quốc Lâm vẫn mua vê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận