Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 605: Học Võ

Chương 605: Học VõChương 605: Học Võ
Mua xong TV, Hàn Quốc Lâm lại nhìn về phía những đồ điện gia dụng khác. Thật sự đều cực kỳ tốt, tủ lạnh máy giặt gì đó đều vô cùng tiện lợi. Thế nhưng giá đều không rẻ chút nào.
Hiện giờ cứ mua một cái TV là được rồi.
Chớp mắt đã đến tháng 10, trời bắt đầu lạnh dần. Trương Dao Dao rất muốn ba mình mua một cái máy giặt về, trời lạnh đến nỗi giặt quần áo mà ngón tay cô bé đều sưng hết lên.
Trương Giang là một người cha rất thương con gái. Hàn Quốc Lệ thì không muốn phí tiền, không phải dùng nước ấm để giặt là được rồi sao? Dùng máy giặt làm gì cơ chứ, cũng chỉ có quần áo của ba người.
Hào Hào đã đi qua tỉnh thành bên kia rồi, một tháng cũng chỉ về nhà đúng một hai ngày.
Chẳng qua Trương Giang vẫn mua máy giặt về, bây giờ trong nhà cũng chẳng phải là không có nổi chỗ tiền ấy. Điều kiện trong nhà hiện tại thực sự không tệ chút nào, mua cái máy giặt về thì sau này con gái anh sẽ không phải giặt tay nữa, thật là quá tốt đúng chứ?
Việc ba mình mua máy giặt về khiến Dao Dao cao hứng đến không chịu được, nhưng rất nhanh cô bé lại không cười nổi nữa.
Cô bé liền tới đây tám chuyện với Hàn Chanh: "Chị vất vả xin xỏ ba chị rõ lâu thì ba chị mới đông ý mua máy giặt để cho chị giặt đồ nhẹ nhàng hơn. Sau khi mợ ba biết thì mợ ấy lại trực tiếp xách một thùng quần áo lớn qua nhà chị giặt nhờ. "
"Cũng không cần chị giặt nữa mà, cứ mặc kệ thôi thôi." Hàn Chanh nói.
Dao Dao tức giận nói: "Tiền điện thì thôi không nói đi, nhưng ngay cả bột giặt mợ ấy cũng dùng của nhà chị nữa! Tuy cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng chị vẫn tức không chịu được. Bình thường có đồ gì tốt mẹ chị đều bảo chị mang qua đó một phần, nhưng nếu bên kia có gì tốt thì nhà chị ngay cả mùi cũng chẳng được ngửi nữa!"
Hàn Chanh bật cười: "Chị còn thiếu mấy thứ đấy hả?"
"Đương nhiên là không thiếu, nhưng chị không thích ấy. Vốn dĩ phụng dưỡng ông bà ngoại là việc của mợ ba và cậu ba cơ mà, ngay cả chị còn biết là ông bà luôn thiên vị cậu ba với mợ ba. Bây giờ hai ông bà ở bên đó mà mẹ chị vẫn phải chăm sóc, còn cả mợ hai cũng thế, mỗi tháng mợ hai phải cho ông bà thêm tận 30 đồng tiền." Dao Dao nói.
"Thôi, chị đừng nghĩ nhiều về mấy việc đó làm gì nữa. Em đã xin cha mẹ em rồi, sang năm nếu rảnh thì em sẽ qua Kinh Thị bên kia thăm anh cả em." Hàn Chanh hỏi: "Đến lúc đó chị Dao Dao có muốn đi cùng với em luôn không?"
Ánh mắt của Dao Dao sáng lên, sau đó lại chần chờ nói: "Chỉ có mỗi hai chúng ta đi qua đó thì không an toàn đâu."
"Không biết Bảo Đản có đi hay không." Hàn Chanh nói.
"Vậy cũng vẫn không được đâu. Bên kia cũng chẳng phải là tỉnh thành, vòng tới vòng lui, mà đường cũng không gần." Dao Dao nói.
"Cha em cũng nói như vậy đó. Thế nhưng mẹ em bảo là nếu sang năm lão tứ có thể to cao thêm năm phân thì để cho nó đi cùng với chúng ta, thuận đường bảo vệ bọn mình luôn." Hàn Chanh nói.
"Để tiểu lão tứ bảo vệ chúng ta?" Dao Dao hoảng sợ nói: "Nó mới bao lớn chứ? Trong nhà họ Hàn thì tiểu lão tứ là nhỏ nhất đấy, để Hàn Bác đi cùng bọn mình còn tốt hơn nó."
"Nói gì thế, chị khinh thường em đấy à?" Tiểu lão tứ đã chải lông cho lừa con xong, vừa tiến vào thì nghe được lời này nên vội bật lại luôn.
"Chị cũng đâu có nói sai đâu. Trong thế hệ này của chúng ta không phải em là đứa nhỏ nhất hay sao?" Dao Dao nói.
"Nếu em đánh nhau với Hàn Bác thì Hàn Bác cũng không chịu được quá ba chiêu của em đâu." Tiểu lão tứ hừ nói.
Nói xong, cậu bé liền biểu diễn một bộ quyền cho hai người chị của mình xem. Tất cả các thế võ đều ra dáng ra hình, đã vậy còn có phần mạnh mẽ nữa.
Đôi mắt Dao Dao tỏa sáng, nói: "Tiểu lão tứ, cũng được đấy chứ. Em học lúc nào thế?"
"Không phải chị vừa nói em không được hay sao?" Tiểu lão tứ thu quyền, nâng cằm nói. Bây giờ cậu cũng dùng song tiết côn càng ngày càng tốt, chờ luyện đến sang năm thì đó sẽ là vũ khí mạnh nhất của cậu. Bảo vệ mấy người chị gái trên đường đi qua Kinh Thị bên kia thôi mà, cậu bé còn có thể không làm được hay sao?
Đùa cái gì vậy chứ.
"Có phải là học từ vị cha nuôi kia của em không vậy?" Dao Dao hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận