Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 607: Dệt Áo Lông

Chương 607: Dệt Áo LôngChương 607: Dệt Áo Lông
Dao Dao thấy cũng khá muộn rồi liền chuẩn bị đi vê nhà, trước khi về còn khen lão tứ: "Bây giờ tiểu lão tứ càng ngày càng giỏi rồi đấy, nếu sửa lại được tật xấu hoa tâm này thì càng tốt hơn."
"Chị mau về nhà nấu cơm đi!" Tiểu lão tứ vội đuổi người.
Thật là, suốt ngày bảo cậu hoa tâm. Tiểu lão tứ nào có hoa tâm, rõ ràng cậu rất nghiêm túc được chứ? Cậu đều nghiêm túc đối đãi với mỗi một đoạn tình cảm của mình mà.
Lúc hẹn hò cuối tuần, mỗi khi đi tiệm ăn cậu đều bỏ tiền, đến rạp chiếu phim xem phim rồi mua đồ ăn vặt gì đó tất cả đều là do cậu chỉ tiền hết mà. Cũng đâu có lừa bạn gái bỏ tiền đâu.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng không biết con trai út của mình lại có năng lực như vậy. Lúc hai vợ chồng về đến nhà thì đã hơn 6 giờ, cơm đã được nấu xong xuôi ở trong nồi. Những nguyên liệu khác đã thái xong, Trần Nhu chỉ cần trực tiếp cho vào nồi xào là được.
Bây giờ lão nhị đã được về nhà sớm hơn một chút, có thể về kịp để ăn chung với cả nhà.
Kỳ khảo sát tháng trước lão nhị đứng thứ năm toàn khối. Trần Nhu cảm thấy thực sự không tệ, nhưng bản thân lão nhị lại thấy không hài lòng. Phải biết rằng năm đó anh cả của cậu đã liên tục đứng đầu toàn khối, sau này lại càng không ai có thể lại động. Thậm chí anh cả của cậu còn có thể tham gia tranh tài với học sinh toàn tỉnh, cuối cùng vào lúc thi đại học thì anh còn nghiền áp học sinh khoa học tự nhiên của toàn tỉnh để đoạt được vị trí Trạng Nguyên tỉnh nữa.
Đây mới là quang tông diệu tổ đúng nghĩa.
Cho nên yêu cầu của lão nhị đối với bản thân cũng cao hơn một chút. Chẳng qua trong lòng cậu cũng hiểu rõ, ở phương diện học tập thì lão đại nhà mình quả thực là rất đỉnh, vẫn luôn luôn đỉnh như vậy.
Không nên so với lão đại làm gì, thành tích của chính mình ngày càng đi lên là được rồi.
Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, Trần Nhu nói: "Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh hơn rồi, mấy đứa ra ngoài thì đều phải mặc thêm áo khoác biết chưa?”
"Giờ mới tháng mười mà mẹ, sao mà lạnh đến mức đấy được, tháng sau lại nói sau đi. Mẹ nhắc chị con nhớ mặc ấm là được rồi." Tiểu lão tứ nói.
Trần Nhu liền mặc kệ hai anh em chúng, hai thằng nhóc này khỏe như trâu ấy, cô chỉ cần nhắc nhở con gái mình là được rồi.
Chanh Tử cô nương gật gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ, lại nói thêm: "Năm nay con muốn có thêm một cái áo lông mới. Con muốn học để tự mình dệt, mẹ, mẹ dạy con dệt nha? Chờ con học xong thì sẽ dệt cho cha mẹ mỗi người một cái!"
Con gái muốn học dệt áo lông, Trần Nhu đương nhiên là đồng ý. Biết nhiều kỹ năng cũng là chuyện tốt, cái gì cũng có thể học thử hết, còn đến lúc đó có muốn làm hay không thì phải xem tâm tình của bản thân. Vậy cho nên cô đồng ý dạy.
Cô đã mua len sợi về rồi cuộn thành cuộn xong xuôi, vào buổi tối lúc cả nhà ăn cơm xong cùng ngồi xem TV thì Trần Nhu sẽ dạy con gái.
Dao Dao bên kia có nghe nói về chuyện này, cũng xin mẹ mình mua len sợi cho để học cùng. Chẳng qua Hàn Quốc Lệ không cho cô bé mua, nhà mình có khăn rồi mà còn tốn tiền mua len làm gì nữa?
Dao Dao dứt khoát tự mình bỏ tiền ra mua. Cô bé muốn tự mình dệt một cái khăn quàng cổ để làm quà tặng cho ba mình. Cái khăn quàng cổ kia của ba cô bé cũng đã cũ rồi, cô bé thấy ba vẫn luôn quàng chiếc khăn đó từ khi mình còn nhỏ đến tận bây giờ.
"Lợi hại ghê nha chị Dao Dao, không hổ danh là tiểu phú bà mà." Tiểu lão tứ đang xem TV nghe thấy Dao Dao tự mình mua len sợi liền nói.
"Có giàu mấy cũng chẳng giàu bằng em." Dao Dao cãi lại. Cô bé không thèm quan tâm đến tiểu lão tứ nữa mà nhờ mợ hai dạy mình chung. Dạy một đứa là dạy mà dạy hai đứa cũng là dạy, vì vậy nên Trần Nhu đồng ý dạy cả hai đứa luôn. Năng lực học tập của Dao Dao không hề tệ chút nào, cũng dệt được ra dáng ra hình.
Chanh Tử cũng vậy, hai chị em vừa học vừa chỉ dạy lẫn nhau nên rất vui vẻ.
Việc buôn bán trong nhà vào mùa này rất bận rộn. Hàn Quốc Bân không tự mình đi tới tỉnh thành bên kia nữa mà trực tiếp liên hệ qua điện thoại. Cửa hàng bên kia đã có điện thoại, cũng tốn mấy ngàn đồng tiền để sắm sửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận