Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 609: Mua Cả Cửa Hàng Vịt Nướng?

Chương 609: Mua Cả Cửa Hàng Vịt Nướng?Chương 609: Mua Cả Cửa Hàng Vịt Nướng?
Tiểu lão tứ không chịu nổi ánh mắt của mẹ mình, liên tục nói: "Được rồi được rồi, con không đòi mua đồ nữa."
Hàn Quốc Bân thì đang hỏi Trần Tiểu Bằng xem cậu cảm thấy thế nào khi học đại học ở tỉnh thành bên kia.
Trần Tiểu Bằng nói: "Đúng là phải học rồi mới biết được rằng đại học với cấp ba không giống nhau, thực sự là tự do lắm luôn ạ. Chẳng qua ngành của bọn cháu ít người quá, cảm giác sau này chẳng khá khẩm được."
"Ngành gì thế?" Hàn Quốc Bân nói.
"Cháu học ngành máy tính ạ." Trân Tiểu Bằng nói.
"Máy tính là gì vậy?" Hàn Quốc Bân không hiểu lắm về cái này.
Trần Tiểu Bằng liền giải thích qua một lượt. Hàn Quốc Bân cũng hơi hơi hiểu rồi, chỉ cần biết máy tính chính là một thiết bị tiên tiến là được.
"Ngành này thực sự rất tốt đấy. Cháu cứ học chăm chỉ đi, về sau ngành này nhất định sẽ nổi tiếng." Trần Nhu biết rõ là sau này ngành máy tính sẽ vô cùng phát triển. Bây giờ thì vẫn chưa đâu, nhưng sau này máy tính sẽ trở thành trào lưu và xu thế, sao ngành máy tính có thể không nổi tiếng cho được?
"Nhưng mà nó đắt quá, cháu nghe nói một cái máy tính tốn tận mấy vạn đồng tiền. Gia đình giàu đến mức nào mới mua nổi máy tính chứ?" Trần Tiểu Bằng chần chờ nói.
"Trước đây lúc TV đen trắng mới được sản xuất ra cũng đắt đấy thôi, không phải bây giờ giá của nó cũng càng ngày càng thấp do bị loại TV tốt hơn thay thế hay sao? Bếp nấu cơm trước kia của chúng ta cũng đã bị bếp gas thay thế rồi, trước kia so với hiện tại giảm bớt bao nhiều lần?" Trần Nhu nói.
"Thím ơi, ý thím là sau này máy tính cũng sẽ càng ngày càng phát triển hơn nữa ạ?" Trần Tiểu Bằng hỏi.
"Đó là đương nhiên rồi. Máy tính là thiết bị Internet tiện lợi nhất, sau này sẽ càng ngày càng được sử dụng rộng rãi hơn. Bây giờ nó đắt thì đắt thật, nhưng sau này giá sẽ chậm rãi mà hạ xuống dần. Hơn nữa người dân cũng càng ngày càng có tiền, đến lúc đó máy tính sẽ giống như TV vậy, sẽ dần dần xuất hiện trong mỗi nhà thôi." Trần Nhu gật đầu nói.
"Sao mà mỗi nhà đều có thể có đồ vật đắt như máy tính được chứ?" Công an Trần nói. Anh biết về đồ vật này vì cục cảnh sát cũng có máy tính.
"Chuyện sau này ai có thể nói chính xác được cơ chứ? Trước đây vạn nguyên hộ thực sự rất hiếm thấy, còn được đăng lên báo để cả nước chúc mừng. Nhưng anh nghĩ mà xem, bây giờ ai mà còn thấy vạn nguyên hộ hiếm có nữa?" Mã Ngọc Linh nói.
"Tôi thấy hiếm có này." Công an Trần nói.
Một tháng tiền lương của anh chỉ có hơn một trăm đồng tiền thôi, lương một năm cũng mới hơn hai ngàn đồng. Anh thực sự thấy vạn nguyên hộ rất xa VỜI.
Mã Ngọc Linh lườm một cái, cười mắng anh bớt bớt đi.
Trần Nhu liền nói với Trần Tiểu Bằng: "Học cho tốt vào nhé, đây là một ngành học có triển vọng đấy."
"Dạ vâng." Trần Tiểu Bằng gật gật đầu, sau đó liền hỏi ba mẹ mình: "Dạo gần đây con đều không ở nhà, ba mẹ, hai người có cảm thấy cô đơn không vậy?"
"Chẳng cô đơn tí nào, còn tự do tự tại hơn ấy chứ. Không có con ở nhà nên mẹ với ba con không cần chú trọng đồ ăn quá làm gì, thường xuyên chạy tới nhà thím con bên này ăn ké, ăn xong lại ngồi trên sô pha uống trà trò chuyện. Con nói thử xem ba mẹ có thấy cô đơn chút nào không?" Mã Ngọc Linh vô tình nói.
Mặt Trần Tiểu Bằng trưng ra biểu tình bi thương: "Uổng công lúc con ở đại học còn nhớ ba mẹ nhiều như vậy."
"Thôi đi! Ở tỉnh thành bên đó cả một học kỳ cũng chẳng về nhà lần nào. Mẹ thấy con ở bên kia chơi vui quá trớn nên không thèm về thì có!" Mã Ngọc Linh nói.
"Ba mặc kệ con muốn làm gì, nhưng nếu để ba biết con dám học theo những kẻ không đứng đắn ngoài đó thì ba sẽ không tha cho con đâu!" Công an Trần cũng cảnh cáo.
"Tiểu lão tứ, mau mau an ủi anh đi." Trần Tiểu Bằng sống không còn gì luyến tiếc nằm lên trên đùi tiểu lão tứ.
"Nhãi con ngoan, mau ngủ đi, ngày mai em mua kẹo cho anh ăn." Tiểu lão tứ vỗ vỗ ngực cậu dỗ dành.
Chọc cho mọi người ở đó đều cười ầm lên.
Lão đại Hàn Hàng về tới nhà vào ngày 26, mang theo một bao đồ lớn trở về. Bên trong là vịt nướng đã được đóng gói cẩn thận, có tổng cộng hơn 10 con.
"Anh cả, anh đây là muốn mở cửa hàng vịt nướng đấy à?" Hàn Chanh trợn mắt há hốc mồm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận