Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 61: Em Cũng Rất Nhớ Anh

Chương 61: Em Cũng Rất Nhớ AnhChương 61: Em Cũng Rất Nhớ Anh
Ông Trần hỏi: "Quốc Bân đi săn như thế nào rồi, có an toàn không?”
"Tính tình Quốc Bân như thế nào ông còn không rõ sao? Nó chính là đứa cẩn thận nhất, không cần phải lo lắng." Trần mẫu nói.
Ông Trần gật đầu, còn bà Trần lại rất cao hứng: "Chăm chỉ đi như vậy nhất định là kiếm được không tồi đâu. Lần trước tôi nghe Nhu Nhu nói, có lần săn được nhiều chúng nó kiếm được hai khối tiền đó."
"Cuộc sống hai vợ chồng nó sau này sẽ không tồi." Ông Trần cũng cảm thán.
Nhà Trần Nhu.
Trần Nhu đang ngồi giết cá. Cá anh hai nàng cho là cá la phi, một con ước chừng một cân, giết hầm ăn là ngon nhất.
Trưa nay nấu khoai lang ăn. Hầm cá cho thêm tỏi với nước tương, ăn cùng khoai lang, hương vị kia thật sự không cần phải nói.
Hàn Quốc Bân ngủ một giấc dậy đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
Trần Nhu rót cho anh một ly nước ấm, nói: "Anh hai mang cho chúng ta hai con cá, em đang hầm rồi, chuẩn bị ăn cơm nhé?"
"Được." Hàn Quốc Bân uống nước xong cũng cảm thấy đói bụng, đi ra ngoài sân rửa tay rồi quay lại ăn cơm.
"Anh còn mệt lắm không?" Vừa ăn khoai lang Trần Nhu vừa hỏi.
"Không mệt." Hàn Quốc Bân nhìn vợ: "Có việc gì à?"
"Đi chặt một ít cây trúc với em. Em học đan sọt với bác Lư." Trần Nhu cũng liền nói.
"Tay sẽ bị thương." Hàn Quốc Bân nhíu mày: "Muốn làm gì thì cứ đến tìm bác Lư bảo bác ấy làm cho là được, không đáng bao nhiêu tiền."
Trần Nhu lấy một đôi bao tay trong ngăn tủ ra. Trong không gian của cô cũng có vài đôi bao tay nhưng đều là loại của nữ chứ không có của nam, nếu không đã sớm lấy ra cho anh mang khi ra ngoài.
"Đây là bao tay lần trước em đã mua." Trần Nhu cầm bao tay cho anh xem, nói: "Em cũng biết đồ tre trúc không đáng tiền nhưng hiện giờ nhàn rỗi quá không có việc gì làm mới đi theo bác ấy học vài thứ."
Hàn Quốc Bân bất đắc dĩ, nhưng thấy vợ mình có hứng thú như vậy, ngay cả găng tay cũng đã chuẩn bị đủ vì vậy cũng đành gật đầu.
Ăn cơm trưa no nê, hai người cũng không vội làm việc. Nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ thêm một giấc, buổi chiều hai người sang nhà họ Mã cách vách mượn một chiếc xe đẩy, bấy giờ mới đi ra đầu thôn chặt trúc.
Hai người đi mãi đến chạng vạng mới đẩy một xe trúc về nhà.
Hàn Quốc Bân chẻ trúc cho vợ đan sọt, Trần Nhu thì đi nấu cơm. Hôm nay hết ăn thịt dê lại thịt cá nên buổi tối cô nấu thanh đạm hơn, cháo bí đỏ công thêm hai quả trứng là xong.
Còn miếng thịt buổi sáng Hàn Quốc Bân mang về thì cứ để đó. Thời tiết này để thịt đến ngày mai ăn cũng không thành vấn đề.
Từ sau khi chặt trúc về nhà, Trân Nhu đã có chuyện để làm.
Thậm chí chẻ trúc để đan sọt cũng không cần đến Hàn Quốc Bân, tự cô đã có thể làm được.
Tuy vậy nếu Hàn Quốc Bân ôm đồm thì cô cũng không đi qua giành việc với anh. Ăn cơm chiều đơn giản xong, Trần Nhu đi nấu nước cho anh tắm rửa.
Cũng không tính là tắm, chỉ là lau người qua thôi.
Múc đầy một thùng gỗ cho anh lau người thoải mái một lần, sau đó mới múc một chậu nước cùng nhau rửa chân. Đây là việc thoải mái nhất, Trần Nhu mười phần hưởng thụ.
Cô cũng không dám dùng nước quá nóng. Đợi anh vào trước, sau một lát Trần Nhu mới cho chân vào cùng nhau rửa.
Hôm nay trời tuy rằng rất lạnh, nhưng không khí trong căn phòng nhỏ lại vô cùng am áp.
Rửa sạch chân xong chuẩn bị đi ngủ.
Trời quá lạnh, cũng không có TV xem, không ngủ thì còn có thể làm gì, lãng phí dầu thắp sao.
"Vợ à." Hàn Quốc Bân thấp giọng gọi.
"Không mệt hả?" Trần Nhu vừa nghe liền biết anh muốn làm gì, hỏi.
"Không mệt." Hàn Quốc Bân nói.
Không mệt vậy thì đến đây. Trần Nhu trèo lên eo anh, cô cũng rất nhớ chồng mình.
Hàn Quốc Bân hiểu ý, hai người tự nhiên ôn nhu ấm áp hoạt động một chút.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Quốc Bân giúp đỡ cô làm sọt tre.
Chẻ tre cho Trần Nhu không ít, còn là loại không cần gia công lại mà có thể trực tiếp làm luôn.
Mấy ngày tiếp theo Trần Nhu ở nhà máy đồ tre như giỏ, khay... Hàn Quốc Bân thì tiếp tục ra ngoài săn thú.
Thấm thoát đã đi ra ngoài thêm hai lần nữa.
Thời điểm lịch nông bắt đầu vào tháng 11, trời liền đổ tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận