Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 610: Ký Túc Xá

Chương 610: Ký Túc XáChương 610: Ký Túc Xá
Mua nhiều vịt nướng như vậy về làm gì cơ chứ.
"Chỗ này vừa đủ mà, chia ra thì một con cũng không thừa." Hàn Chu nói.
Hàn Chanh liền bắt đầu đếm ngón tay tính toán: "Nhà bác cả, nhà chú ba, nhà cô mình, nhà cậu cả cậu hai cậu ba dì tư, còn có mẹ nuôi của em và cha nuôi của lão tứ nữa. Tổng cộng mới có chín con thôi mà."
"Còn có ông cậu của mẹ nữa, cũng phải đưa một con qua đó chứ, còn cả mấy bạn bè của cha mình nữa. Tính qua qua thì cũng chỉ dư lại đúng một con cho nhà mình thôi còn gì?” Hàn Chu nói.
Hàn Chanh tiếc nuối nói: "Họ hàng của nhà mình cũng nhiều thật đấy."
"Chuyện này thì có gì đâu chứ. Sang năm em đưa chị tới Kinh Thị chơi, đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp đi ăn vịt nướng ở quán luôn." Tiểu lão tứ và anh cả mình từ bên ngoài tiến vào, nói.
Cậu và anh cả mình vừa từ nhà tắm trở về. Hàn Hàng vừa tắm rửa xong nên cũng rất thoải mái, lại hỏi: "Nếu nghỉ hè năm sau mà mấy đứa muốn tới chơi thì anh cũng ở lại đó không về nữa."
"Anh cả, ký túc xácủa các anh có cho người ngoài vào ở không?" Tiểu lão tứ nói: "Bọn em định qua đó ở tạm một thời gian, hoặc lâu hơn gì đó."
"Trường học bên kia chắc là không ở nhờ được, nhưng bên ngoài có khách sạn đấy. Khách sạn này ở ngay bên cạnh cục cảnh sát nên rất an toàn, có những ai muốn đi?" Hàn Hàng hỏi.
"Em và chị Dao Dao, còn cả tiểu lão tứ nữa. Bảo Đản thì chờ năm nay em về quê rồi hỏi em ấy thử xem." Hàn Chanh đáp.
"Được." Hàn Hàng gật đầu.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân vừa trở về từ bên ngoài liền nhìn thấy lão đại nhà mình.
Hàn Quốc Bân là cha nên đương nhiên tình cảm rất nội liễm, Trần Nhu thì thể hiện rõ ràng hơn, hỏi tới hỏi lui con mình không ít. Hàn Hàng cũng rất kiên nhẫn mà ngoan ngoãn trả lời hết mấy câu hỏi của mẹ mình.
Sau khi biểu đạt nỗi nhớ nhung xong xuôi thì Trần Nhu mới bắt đầu phân phát vịt nướng.
Đúng thật là chẳng dư thừa lại bao nhiêu. Trừ bỏ những họ hàng mà lão nhị đã liệt kê thì Hàn Quốc Bân còn đưa một con đến cho nhóm lão Dương, Trần Nhu cũng chuẩn bị ba con mang về quê nhà cho hội mấy người Chu Trân mỗi nhà một ít, bí thư chỉ bộ trong thôn cũng có một con.
Phân chia xong xuôi, nhìn hơn mười con vịt nướng có vẻ nhiều nhưng cũng vừa đủ phân phát, nhà mình chỉ dư lại đúng một con.
Phần của Lão Tứ thì giao cho tiểu lão tứ tự mình đưa qua, lão Dương thì Hàn Quốc Bân đi đưa, nhà ông Hàn bên kia để lão đại Hàn Hàng mang tới, nhà Mã Ngọc Linh bên cạnh, nhà Hàn Quốc Lệ và chỗ chị tư cô thì để hai anh em lão nhị và Chanh Tử cùng đưa qua.
Số vịt nướng còn dư lại thì ngày mai về quê sẽ trực tiếp mang về đó phân phát.
Chẳng qua năm nay là năm đầu tiên học xa nhà nên lão đại mới mang quà về như vậy, nhưng sau này Trần Nhu liền bảo cậu không cần phải vất vả như vậy nữa. Có mua thì mua hai con về cho nhà mình ăn là được rồi, họ hàng thì thôi cũng được. Đã mang hành lý lại còn phải xách theo mấy thứ quà tặng này thì mệt mỏi lắm.
Hàn Hàng mang một con vịt nướng tới cho ông bà nội, đương nhiên là cậu được ông bà hỏi han ân cần một phen.
Đây là đứa cháu nội làm rạng rỡ mặt mày tổ tông của nhà họ Hàn đó, mặc dù hai ông bà thiên vị vợ chồng con thứ ba nhưng mà ông Hàn cũng đối xử không tồi với đứa cháu này, có lần đi tới cửa hàng đồ điện bên kia đợi điện thoại, còn rất ngóng trông cháu trai này gọi điện thoại về cho hai ông bà cơ mà.
Hàn Hàng cũng không ở lại lâu mà ở một lúc rồi về nhà, lúc từ Kinh Thị về cậu còn mang theo hai hộp điểm tâm nữa, là lúa hoa.
Ở nhà chỉ có mỗi Trần Nhu, những người khác đều đi đưa vịt nướng không có ở nhà.
"Mẹ, con tới nhà thây hiệu trưởng một chút." Hàn Hàng nói với me cậu như vậy.
Lúc này Trần Nhu mới nhớ tới nói: "Con không nói thì mẹ cũng quên mất, mau mang cho hiệu trưởng Chu một con vịt nướng đi con!"
Nhưng đúng thật là không đủ chia ra, thật ra Hàn Hàng mua rất nhiều mang về vì biết họ hàng thân thích nhà mình đông nhưng mà không nghĩ tới vẫn không đủ.
"Con mang theo một hộp điểm tâm qua là được rồi mẹ." Hàn Hàng cũng liền nói ngay.
"Không được, dù sao cũng phải mang một con vịt nướng qua đó." Trần Nhu nói, sau đó liền lẫy một con vịt nướng vốn gói định mang về quê nhà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận