Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 611: Về Quê

Chương 611: Về QuêChương 611: Về Quê
Vốn dĩ định cho mấy nhà Chu Trân một nửa con nhưng hiện giờ xem ra mỗi nhà chỉ được 1 phần tư mà thôi.
Nhưng phần bên chỗ hiệu trưởng Chu là không thể thiếu được, tuy rằng hiệu trưởng muốn tránh mặt mọi người và trường học, nhưng mà ông ấy cũng dùng hết tâm huyết bồi dưỡng lão đại, còn để ý khẩn trương hơn cả mấy người làm cha mẹ như bọn họ, cứ có thời gian rảnh là đi mua tài liệu.
Hôm nay đã về chẳng lẽ còn không mang chút lễ mọn qua đó?
Không chỉ có vịt nướng mà còn có một hộp điểm tâm, cả hai thứ này đút vào túi rồi kêu lão đại sách qua đó.
Đương nhiên là hiệu trưởng Chu rất hoan nghênh đứa học sinh suất sắc nhất của mình này, lôi kéo cậu ngồi rất lâu, nếu không phải là lão đại còn phải về quê thì chắc chắn ông còn muốn giữ cậu ở lại ăn cơm.
Lúc về tới nhà, cả nhà đầu đang đợi cậu.
Mọi thứ đồ ăn Trần Nhu đều chuẩn bị xong cả, trừ bỏ đồ hầm thì các món xào chưa có cho vào nồi, đợi mọi người về đông đủ cho vào nấu cũng không muộn.
Một nồi thịt dê hâm củ cải xanh, một niêu cá kho, thịt đầu heo kho tàu với khoai tây hầm thịt ba chỉ, có nôi xương sườn hầm trứng gà, món chính thì là bánh màn thầu ngô.
Mấy món như vậy bưng lên bàn xong nhìn vô cùng phong phú.
Một nhà sáu người quây quần ăn cơm cùng nhau.
Trần Nhu liền gắp thêm đồ ăn cho lão đại bảo cậu ăn nhiều một chút: "Một học kì này qua đi mẹ cảm giác con gầy đi không ít, thức ăn ở trường con không ngon à?"
"Không có, thức ăn ở trường học rất ngon, con cũng không gầy, vẫn luôn như vậy mà." Hàn Hàng nói.
"Vẫn gầy lắm, ăn nhiều một chút, món xương sườn hầm này vẫn còn nóng, đợi nguội bớt thì ăn." Trần Nhu nói.
Hàn Hàng vâng một tiếng rồi gật đầu, cũng ăn với vẻ vô cùng thỏa mãn, vẫn là do mẹ cậu nấu đồ ăn ăn rất ngon.
"Tất cả đều là món mặn, mẹ lần sau mẹ nên nấu hai món chay." Lão tứ nói xen vào.
"Thế củ cải này với khoai tây này không phải là chay? Con mau ăn đi đừng có nói chuyện nữa." Trần Nhu bảo.
"Hai, lần này anh cả về trong nhà em chẳng còn có chút địa vị nào nữa." Lão tứ nói: "ANh cả, anh mau hưởng thụ mẹ chúng ta lúc đang tràn ngập tình thương của mẹ đi, đã nhiều ngày rồi mẹ đều bẻ ngón tay tính xem lúc nào anh sẽ về, nhớ thương anh tới em cũng phải ghen tị. tới bao giờ mẹ mới nhớ thương em như vậy được nhỉ?"
"Khẳng định là mẹ sẽ không nhớ em đâu, em cứ như vậy thì mẹ chỉ mong em đi luôn không về nữa ấy chứ." Hàn Chanh nói.
"vẫn phải về nhà chứ." Hàn Chu bảo.
"Hoạn nạn mới thấy chân tình, vẫn là anh hai thương em nhất!" Lão tứ cảm động nói.
"Về nhà mà rửa chén quét nhà giặt quần áo." Hàn Chu bổ cho nó một đao.
"Ha ha ha!" Hàn Chanh vô tình cười nhạo.
lão tứ ưu thương thở dài, hỏi: "Cha, mẹ, hai người còn lời nào muốn nói không?"
"Mau ăn cơm đi, đừng chơi bài chuồn, đợi tí nữa nhớ phải rửa chén." Trần Nhu nói.
Lão tứ còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể chịu đựng vậy thôi, ai bảo nó là đứa nhỏ nhất trong nhà đâu, ai cũng bắt nạt được.
Cơm nước rửa chén xong, cả nhà lại vây quanh cùng xem tỉ vi, chẳng bao lâu sau thì công an Trần và MNL ở cách vách cũng tới đây, còn những người khác thì đã tới từ sớm rồi, đang tập chung xem tỉ vi hết cả.
Nghe lão đại Hàn Hàng nói về cuộc sống bên Kinh Thị, có vẻ Kinh Thị rất tốt chẳng qua là khí hậu không hợp, không khác biệt lắm với khí hậu bên này của bọn họ nhưng bên Kinh Thị có ve còn khô ráo hơn chút nữa.
"Vừa mới tới đó con còn chưa thích ứng, bị chảy máu mũi những hai lần liền." Hàn Hàng cười nói.
"Khô hanh thì phải uống nhiều nước ấm ăn nhiều rau dưa củ quả một chút." Trần Nhu bảo,
"Vâng, sau này quen rồi thì tốt hơn hẳn." Hàn Hàng gật đầu nói.
Mọi người lại tập chung hỏi học sinh bên Hoa đại như thế nào, có phải ai cũng giống cậu hay không, vừa cao vừa soái lại còn có chỉ số thông minh cao?
Hàn Hàng gật gật đầu, nói như vậy cũng không sai, tất cả đều là học sinh đứng đầu, ai có thể kém so với ai chứ?
Ngồi cùng nhau mãi cho tới 9 giờ, Trân Nhu bảo cậu đi đánh răng rồi cho về phòng trước để nghỉ ngơi, ngồi xe về nhà cũng rất là mệt mỏi.
"Ngày mai chúng ta phải về quê, mẹ, mẹ định mấy giờ thì về?" Lão nhị hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận