Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 612: Dính Người

Chương 612: Dính NgườiChương 612: Dính Người
"Ngày mai hoặc ngày kia thì về." Trần Nhu nói: "các con về trước đi, còn lão đại thì tới lúc đó nó sẽ về cùng bố mẹ."
"Mẹ mấy đứa khẳng định là muốn làm thêm vài món ngon cho anh mấy đứa ăn." Mã Ngọc Linh cười nói.
"Làm nhiều một chút, anh cả cũng vất vả rồi, một mình bôn ba bên ngoài lâu như thế." lão tứ nói.
Trần Nhu cười cười, vừa xem ti vi vừa nói chuyện, mãi tới tâm khoảng mười giờ gì đó hai vợ chồng nhà Mã Ngọc Linh mới trở về.
trong nhà Trần Nhu cũng kêu lão nhị và lão tứ nói nhỏ chút đi về phòng lúc này chắc chắn là lão đại đã đi ngủ rồi.
"con biết rồi, khẳng định sẽ không làm phiền tới anh cả." Lão tứ nói.
Cả hai liền trở về phòng luôn, cô nhóc Chanh Tử thì mang chiếc áo lông trong tay mình đi giặt sạch sẽ sau đó mang về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng về phòng, hai vợ chồng định nói chuyện thâu đêm.
"sau này lão đại kết hôn anh nói nó nên dọn ra Ởở riêng hay ở cùng chúng ta tốt hơn?" Trần Nhu hỏi.
"Đương nhiên là dọn ra ở riêng." Hàn Quốc Bân nói. "có chút luyến tiếc." Trân Nhu bảo.
"Dọn ra ngoài tự mình sinh sống, không phải luyến tiếc gì cả, lúc đó nó đã thành người của người khác rồi." Hàn Quốc Bân vô cùng cởi mở mà nói.
Đừng nhìn hiện tại thương tiếc đau lòng nó như thế, sau này nó mà có đối tượng kết hôn thì cũng bắt đầu là chồng người ta rồi.
Hàn Quốc Bân cũng là kẻ hiếu thuận, mặc kệ ở trong lòng cha mẹ thì đứa con tải như anh chẳng có tí phân lượng nào cả nhưng mà một khi đã kết hôn thì sẽ lấy nửa kia của mình làm trọng, chuyện cha mẹ đều đặt sang bên cạnh, đây là chuyện không thể nghi ngờ được.
"Chúng ta còn có ba đứa nữa liền, chẳng phải có mỗi một." Hàn Quốc Bân nói.
"Năm đó còn ghét bỏ sinh lắm quá, hiện tại lại cảm thấy thật ra cũng không nhiều lắm." Trần Nhu nói.
Năm đó thật sự không muốn sinh nhiều nhưng mà hiện giờ cả đám đã lớn như vậy rồi thật ra lại thấy ít chứ chẳng ngại nhiều.
"nếu theo kế hoạch năm đó anh muốn có 5 đứa cơ." Hàn Quốc Bân nói, anh thật sự có tính toán như vậy, tính muốn có 5 đứa con.
Nhưng mà vợ anh không sinh cho, vậy thì quên đi.
Trần Nhu trừng anh một cái: "Em sinh bốn đứa này anh đã đi nói khắp nơi là không ít, hiện giờ còn dám mở miệng đòi năm đứa, cũng dám mở miệng đấy. '
Hàn Quốc Bân cười cười nói: "Chẳng phải là hiện tại em đang cảm thấy ít hay sao?"
"Không ít, vừa vặn." Trần Nhu nói, cô chỉ cảm khái một chút mà thôi chứ không phải muốn thật, trẻ con không dễ trông như thế, đặc biệt là năm đó còn phải đi làm ruộng.
Cũng may là năm đó anh có công việc bằng không chỉ với hằng năm đi ra ngoài săn thú nuôi nhiều đứa con như vậy áp lực cũng không nhỏ.
Hàn Quốc Bân nói: "Nhưng mà đã đi buộc ga rô, bằng không hiện tại chúng ta vẫn có thể thêm được đứa nữa."
Trần Nhu phỉ nhổ anh một ngụm, qua năm nay cô đã bao nhiêu tuổi rồi?
"Trai già đẻ ngọc mà?" Hàn Quốc Bân cười nói.
"Tự anh đẻ đi." Trần Nhu bảo.
"Một mình anh thì không có cái bản lĩnh đó, còn cần cả vợ anh góp sức thì mới được." Tên đàn ông già kia ẩn trong bóng tối không đứng đắn mà mở miệng.
Cũng không biết hai vợ chồng này làm gì, khua lạch cạch mãi khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó mới dừng lại.
Trước khi ngủ Trần Nhu còn chưa nghĩ rõ được, sự nhiệt tình của tên đàn ông nhà mình vẫn như năm đó không giảm chút nào hết.
Cô nghe không thiếu lời thô tục từ vợ Đại Quý và Vợ Xuyên Tử đâu, ở quê nhà, loại chuyện này không chỉ có đám đàn ông tụ tập với nhau sẽ nói mà tới cả phụ nữ tụ tập với nhau cũng sẽ nói.
Cũng nói rằng đám đàn ông tới số tuổi nhất định thì sự nhiệt tình sẽ giảm đi, một tháng có thể tới ba bốn lần đã là nhiều rồi.
cách nói này được hầu hết mọi người tán đồng, một tháng chỉ tới một hai lần cũng coi như là chuyện thường thấy.
Nhưng mà Trần Nhu thử tính người đàn ông già này, số lần vượt xa những gì đã nói.
Đương nhiên là hồi còn trẻ tuổi thì còn khoa trương hơn.
Ở bên ngoài thì người này là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, về đến nhà, leo lên giường đất thì anh bắt đầu dính người, cũng không biết đây là cái thuộc tính gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận