Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 614: Con At Chủ Bài

Chương 614: Con At Chủ BàiChương 614: Con At Chủ Bài
Thư kí trấn trưởng còn tới tất nhà bí thư chi bộ để nói chuyện, còn có một số phóng viên tới đây để phỏng vấn một chút hoàn cảnh khi còn nhỏ và toàn cảnh gia đình của trạng nguyên.
Trong thôn không ai nói nửa câu không tốt về nhà trạng nguyên, tấm bình phong dựng lên phải khiến phóng viên cảm khái, bằng không sao có thể nuôi nấng bồi dưỡng ra một vị trạng nguyên tỉnh được? Đặc biệt là điểm thi đại học còn là điểm thi cao nhất khối khoa học tự nhiên bao năm qua trở lại.
đi về quê cùng ông Hàn dập đầu với liệt tổ liệt tông, Hàn Hàng như thể vật hiếm lạ xuất hiện, ông Hàn ít nhiều cũng là người có tuổi trong lớp người già, lúc nào cũng kéo tay cậu nói tốt lắm, nếu không phải người cha như Hàn Quốc Bân rất có tiền nói không chừng còn nhét hết tiền cho cậu đi học.
Lúc này thấy cậu vẫn chưa về, đương nhiên là phải hỏi thăm.
"Ngồi xe hai ngày về nhà, hơn nữa đồ ăn bên Kinh Thị chẳng ra sao cả, anh cả cháu gầy đi không ít, mẹ cháu để anh ấy về sau, còn hầm chút đồ ăn bồi bổ." Lão tứ nói.
Bí thư chi bộ thôn cũng hay lại đây, lão tứ cũng nói như vậy với ông.
Lão tứ còn đi vê nhà cùng với ông, mượn điện thoại để gọi điện cho tam hổ, lúc vừa mới nghỉ cũng đã gọi cho Tam Hổ một lần, hỏi rằng cu cậu có về hay không, Tam Hổ nói muốn hỏi mẹ xem đã, nên hôm nay lại gọi cuộc nữa.
Cũng không phải ở trong nhà mà ở quầy bán quà vặt, có thể đi qua gọi.
cách một lúc lại gọi, Tam Hổ bắt máy, hẳn là mới chạy tới, vẫn còn thở hồng hộc.
"Em nghe anh như vậy là biết năm nay mọi người sẽ không về." Lão tứ vô cùng tiếc nuối mà nói.
"cũng không có cách nào hết cả, anh nói với mẹ anh rằng anh muốn về với anh trai mình nhưng mà mẹ anh không cho, nghỉ hè sang năm mọi người có tới đây hay không?" Tam hổ hỏi.
Tuy rằng mới gặp không lâu nhưng hai đứa bọn nó vẫn có thể lải nhải với nhau, không thấy chán chút nào.
"Nghỉ hè sang năm bọn em muốn tới Kinh Thị, tới Kinh Thị để nghỉ hè, khẳng định không rảnh quan tâm đến mấy người đâu." Lão tứ nói.
Bí thư chi bộ thôn kinh ngạc hỏi: "Các cháu muốn tới Kinh Thị?"
"vâng, tới bên đó xem sao, anh cả cháu sang bên đó đi học, đến lúc đó anh ấy sẽ tiếp đón chúng cháu." Lão tứ gật đầu bảo.
Tam Hổ ở bên kia điện thoại cũng vô cùng hâm mộ, nhưng mà không đi được. "Anh học hành cho tử tế đi, không phải mợ ba em đã nói sao, nếu anh mà có thể thi đậu được thì cao trung sẽ cho anh tới huyện thành bên này học, tới lúc đó mùa đông em sẽ đẫn anh đi ăn kem dưa hấu ướp lạnh, ăn lẩu thịt dê thịt bò, muốn uống loại đồ uống nào cũng có thể, em mời." Lão tứ nói.
"Anh sẽ nỗ lực, mà thi không dễ tí nào." Tam Hổ thở dài.
"Nỗ lực lên." Lão tứ gật đầu, hai đứa lại lẩm bẩm một hồi sau đó mới treo điện thoại.
Lão tứ nhìn thời gian sau đó bắt đầu móc tiền ra.
"Đang làm gì thế?" Bí thư chị bộ thôn cười hỏi.
"Gọi điện thoại thì phải trả tiền chứ, cháu dùng điện thoại ở cửa hàng mẹ cháu còn tính tiền, điện thoại nhà bí thư chi bộ chắc chắn cũng phải tính tiền." Lão tứ nói.
Không tính tiền sẽ không ổn, nếu mà Trần Nhu không tính tiền với nó thì nó có thể coi điện thoại là của riêng nó, lúc nào cũng gọi tùy tiện rồi lải nhải vậy nên điện thoại bên nhà nếu dùng một lần sẽ để cho công nhân thu tiền lần đó, đều phải tính hết.
Thế nên gọi một phút hết bao nhiêu tiền nó đều rõ ràng hết, gọi một hồi như thế hết tâm khoảng một khối tiền, tính hết.
Làm sao bí thư chi bộ thôn có thể thu tiền của nó được, noi: "Không cần tiền của cháu, cất đi lấy tiên mà tiêu vặt."
"cháu có tiền rồi, tiền điện thoại vẫn cần phải trả." Lão tứ nói rồi lấy một khối tiền đưa cho cháu trai của bí thư chi bộ thôn, sau đó nó vẫy vẫy tay: "Ông bí thư chi bộ, cháu về trước đây."
Nhìn thằng nhóc ra dáng ra hình mà rời đi, vợ bí thư chi bộ là Trần Ái Đệ nói: "Mấy đứa con này nhà Quốc Bân, đứa nào cũng khiến người ta trông mòn con mắt."
"Đều có tiền đồ cả, tôi nghe Quốc Bân nói, ở trong toàn khối đều là con át chủ bài, tương lai đều là sinh viên cả." Bí thư chi bộ thôn cũng nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận