Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 617: Không Dám Mơ

Chương 617: Không Dám MơChương 617: Không Dám Mơ
Hàn Quốc Lệ chưa nói gì hết, Dao Dao đã nhịn không được mà bật lại: "Anh Chu, Chanh Tử với lão tứ ve đó còn phải dọn dẹp nhà của mình nữa cơ mà, có thể qua nhà ông bà ngoại thu dọn đỡ ông bà là đã coi như hiếu thuận rồi, mợ còn muốn sai xử bọn họ dọn đẹp hết toàn bộ? Vội đi đâu chứt"
"Mỗi năm chị ấy còn có chị dâu cả với mấy người Hoa Lệ tới giúp đỡ." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Đúng vậy, mợ cả với các cô đều qua giúp mợ hai dọn dẹp, nhưng mà không có đến nhà hai ông bà, cũng không biết là vì sao đâu!" Dao Dao nói.
Trước kia cô còn sợ bà mợ ba này, nhưng hiện tại lớn rồi còn sẽ sợ sao? Đó là chuyện không thể nào!
Dùng máy giặt nhà cô đã đành, từ khi mua máy giặt, bột giặt trong nhà dùng không bao lâu đã hết, lần trước cô còn làm trò trước mặt mợ ba nói là không giặt quần áo, cô cũng chưa nói sẽ đòi mua một túi bột giặt mới, vẫn còn nén giận trong lòng đây!
Tống Hiểu Ngọc trực tiếp bị chặn họng.
"Nói gì thế, ỷ vào miệng lưỡi mình sắc bén có phải không?" Hàn Quốc Lệ dạy dỗ con gái.
Tống Hiểu Ngọc nói: "Được rồi, tôi đi về trước." sau đó dắt xe đạp liền trở về.
"sao lại nói chuyện với mợ ba con như thế?" Hàn Quốc Lệ giáo huấn con gái mình.
"Đó vốn là vậy, bọn anh Chu Chanh Tử với lão tứ có việc của chính mình, hôm nay nhà mợ ba để ông bà ngoại trở về chẳng phải có ý định sai xử bọn anh Chu với Chanh Tử rất rõ rằng sao? Thật sự coi người khác là đứa ngốc chắc, hai đứa con trai của chính mình là cục cưng, con người ta chính là bùn là đất đấy à?" Dao Dao hừ một tiếng.
"Mẹ thấy con ngứa da rồi!" Hàn Quốc Lệ trừng cô bé một cái.
"Con thấy mẹ cũng bớt nhọc lòng đi thôi, ông bà ngoại cả đời đều thiên vị cậu ba, hiện giờ già rồi thì để bọn họ nuôi là đúng, cho dù có lên tòa án thì cũng sẽ phán để bọn họ nuôi, chứ đừng có tỏ vẻ nhà bọn họ nuôi ông bà ngoại thì cả gia tộc phải nhường nhịn nhà bọn họ hết, lúc có chỗ tốt sao không thấy nhường người khác!" Dao Dao không khách khí mà nói.
Hàn Quốc Lệ đứng lên tỏ vẻ phải đi lấy gậy trúc.
"Hiện tại đang ăn tết, nếu mà mẹ đánh con lúc này, sang năm con đều gặp vận đen, năm sau con thi vào cấp 3 rồi, em muốn đánh cứ đánh đi!" Dao Dao nói.
"Nuôi con lớn tới từng này để con tới chọc tức mẹ có phải không!" Hàn Quốc Lệ không nhịn được mà nói.
"Còn chẳng thèm chọc mẹ giận làm gì, nếu thật sự muốn mẹ giận thì còn đi tìm một người bạn trai, tới lúc đó mới gọi là chọc giận mẹ." Dao Dao nói.
Hàn Quốc Lệ nói với Trương Giang vừa dắt xe đạp trở về: "ANh nghe con gái ngoan của anh nói gì chưa, đứa con gái này xem như em phí công nuôi dưỡng!"
"Em phí công nuôi dưỡng nhưng anh không phí công chút nào, cái khăn quàng nhỏ này ấm áp lắm đó." Trương Giang cười nói, trên cổ có cái khăn quàng cổ mới, con gái mới học đan.
"Nó hiếu kính anh chứ đã đan cho em cái nào đâu." Hàn Quốc Lệ ghen ghét nói.
"Con muốn đan lắm ấy, nhưng chẳng phải là mẹ nói không cần sao, nếu không phải mợ hai dạy con thì mẹ cũng mặc kệ con." Dao Dao hừ một tiếng sau đó xoay người đi vào phòng của mình, lấy ra từ trong ngăn tủ một chiếc khăn quàng đan được một nửa, kiểu dáng rõ ràng là của nữ, nhưng mà chưa đan xong hết, chờ đan xong thì đưa cho mẹ cô, để bà đỡ phải lải nhải.
Hàn Quốc Bân và Trần Nhu mãi cho tới hôm 29 mới đưa lão đại và Dao Dao về quê, Dao Dao đi theo về, xem như năm nay về nhà chúc tết còn Hàn Quốc Lệ, Trương Giang và Trương Hào Hào thì không về còn phải ở lại nhà, để lại nhiều hằng hóa như vậy đi hết không yên tâm.
Bọn lữ Đản Thiết Đản đều trở về hết, từng người dẫn vợ mình về nhà.
Tháng trước hai anh em nhà lữ Đản Thiết Đản cầm tiền lương mua tỉ vi mang về, tuy rằng chỉ là tỉ vi đen trắng nhưng cũng rất là khó có được.
Chị dâu cả cứ mở miệng là mắng hai đứa tiểu tử thối tiêu tiền hoang phí, mua tỉ vi to như vậy làm øì? Nhưng mà nụ cười trên mặt vẫn chưa bao giờ tắt.
Nếu là ở trước kia thì ai dám mơ đến thứ này chứ? Cũng chưa từng nghĩ tới nhà mình cũng có thể mua cái tỉ vi to như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận