Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 618: Le Nghi

Chuong 618: Le NghiChuong 618: Le Nghi
Mỗi ngày đều lau hai lần, không để nó dính dù chỉ một hạt bụi, lúc nào không dùng còn dùng một tấm vải bố sạch sẽ đắp lên trên, coi như bảo bối.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân về nhà, trong nhà tự nhiên náo nhiệt lên.
Trần Nhu vào bếp vội vàng cùng với Dao Dao, Hàn Chu và Hàn Chanh, lão đại thì ở trong nhà bí thư chi bộ thôn với các trưởng bối nhà họ Hàn để nói chuyện, Hàn Quốc Bân phụ trách pha trà.
Đây là lễ nghi quê nhà phải có, tiền đồ nhưng vẫn phải có vẻ khiêm tốn, cũng không có không nhận người quen.
Trà Hàn Quốc Bân lấy ra chiêu đãi mọi người đều là trà ngon, nhà họ Hàn là dòng họ lớn trong thôn, mặc dù các vị lớn tuổi trong họ cũng cách khá xa nhau nhưng cũng là tộc lão, người ta đã khách khí tới đây rồi thì anh cũng sẽ chiêu đãi cho tử tế.
Năm nay bí thư chi bộ thôn quyết định sang năm Hàn Quốc Cương sẽ làm bí thư chi bộ thôn, ông ấy sẽ từ chức.
Hàn Quốc Bân chưa nói gì cả, đoàn người qua lại trong nhà từ buổi trưa mãi cho tới bốn giờ chiều lúc này mới về.
Dao Dao cười nói: "Cậu mợ hai vượng nhân khí quá, nhìn nhà hai ông bà ngoại mà xem, một con muỗi cũng chẳng muốn bay qua." Trân Nhu cười bảo: "Cháu bớt nói cạnh khóe lại”
"Cũng không phải nhiều chuyện, từ chuyện này là có thể nhìn ra làm người có thành công hay không, đôi mắt ai cũng sáng như tuyết cả." Dao Dao nói.
Trần Nhu bảo: "Đi gọi Bảo Châu tới đây, đợi lát nữa ba chị em mấy đứa nhớ ở cùng nhau, mợ chuẩn bị cho mấy đứa một mâm sủi cảo thịt dê và cả đồ uống nữa."
"Chanh Tử, cùng chị đi gọi đi." Dao Dao nói.
Hàn Chanh liền đi cùng Dao Dao, Dào Dao nói thầm với cô: "Mấy người không qua giúp đỡ hai ông bà thu dọn phòng, mợ ba còn tới nhà phàn nàn với mẹ chị, nói rằng có chút việc như vậy còn phải để hai đứa con trai bảo bối của mợ ấy về làm!"
"Nhưng mà chúng em dọn đẹp tới mức hai cánh tay đều nhức mỏi, anh hai em qua giúp hai ông bà dọn dẹp còn em và lão tứ không muốn đi." Hàn Chanh nói.
'Không mệt cũng đừng đi!" Dao dao hừ một tiếng: "Cứ nghĩ bản thân mình ghê gớm, có gì ghê gớm chứ, mợ hai càng trâu bò hơn còn chưa thấy khoe khoang, ngày nào mợ ấy cũng chỉ nghĩ sai xử người khác, chị thấy bà ngoại cũng không ít lần bị mg ấy sai xử."
"kẻ muốn cho người muốn nhận, chính bản thân bà nội cũng vui mà, từ sau khi vào trong thành xong thì lên tỉnh thần gấp trăm lần, sau khi về xong thì chẳng làm cái gì cả mà chờ bọn em qua đó, còn bản thân bà thì đi buôn dưa cả buổi chiều, tất cả cũng chỉ khen có mợ ba." Hàn Chanh bĩu môi nói.
"bà ngoại ông ngoại đúng là ngốc, không biết họ nghĩ gì, mo hai với cậu hai tốt như vậy, sao bọn lại không nhìn thấy chứ?" Dao dao buồn bực nói.
Hàn Chanh cười nói: "Đừng vuốt mông ngựa nữa, đi gọi chị Bảo Châu đến đây cùng nhau ăn thịt đê sủi cảo đi”,
Khi đến bên này chị dâu Hàn cũng vừa lúc đang ủ bột trái cây, nói: "Ăn bánh trái cây không?"
"Ăn chứ ạ, ăn rất ngon luôn". Hàn Chanh cười cầm một cái, Dao Dao cũng cầm một cái ăn, nói: "Thơm quá, bác dâu cả, nếu bác mà vào trong thành mở một sạp bán cái này, cháu nghĩ việc buồn bán nhất định sẽ rất tốt đấy".
Chị dâu Hàn rất vui vẻ: "Chỉ có cháu dẻo miệng thôi, làm cho nhà mình ăn còn được, nếu làm buồn bán thì cần đến bao nhiêu tiền vốn chứ, nhỡ đâu bán không được cũng ăn không hết, vậy thì tiếc lắm, tiếc lắm".
Hai cô gái nhỏ cười hì hì, sau đó gọi Hàn Bảo Châu cùng nhau đi đến đây, chị dâu Hàn còn mang lên một mâm trái cây đã cắt nhỏ lại đây.
Nhóc tư cũng rất thích ăn, nói: "Hiện giờ càng ngày bác dâu cả càng bỏ được, trái cây cũng có thể bỏ ra cắt nhỏ được". "An đồ của bác dâu cả con làm mà còn dám nói bậy về bác dâu cả của con như vậy hả?" Trần Nhu mắng nhóc một câu.
"Con có nói bậy về bác dâu cả của con đâu, bác dâu cả của con rất tốt đấy". Nhóc tư nhếch miệng cười nói: "Chúng con trở về qua đó ăn cơm, còn băm chân heo hầm đậu phộng cho chúng con ăn, thật sự rất thơm ngon".
Trần Nhu cười nói: "Đừng bôi dầu khắp người đó".
Bạn cần đăng nhập để bình luận