Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 620: Giống Cha

Chương 620: Giống ChaChương 620: Giống Cha
Trần Nhu đảo mắt liền nhìn thấy hai chị em dâu vợ Thiết Đản và Mã Ngọc Lan đang ở nhà bếp dọn dẹp làm việc nhà, cười nói với chị dâu Hàn: "Bây giờ chỉ có chị dâu là sung sướng, cưới được hai người con dâu tốt, mẹ chồng hiền lành con dâu hiếu thuận, những ngày về sau sẽ rất tốt đẹp đấy".
Chị dâu Hàn cười rất vui vẻ: "Chị và anh cả em vẫn còn lao động được, tự mình vẫn còn có thể tích cóp được tiền dưỡng lão, tranh thủ về sau không liên luy đến bọn chúng".
"Còn lo lắng việc này nữa, tất cả đều tốt, không cần sầu lo đâu". Trần Nhu an ủi nói.
Hai chị em dâu ngồi một lúc, sau đó mang theo đồ ăn vặt đến gọi Chu Trân và Thái Lệ Hoa cùng nhau đến nhà vợ Đại Quý.
Lại là một đám phụ nữ đi với nhau, ồn ào náo nhiệt đến không được.
Hàn Quốc Bân cũng không ở nhà, đều đi ra ngoài ngồi.
Mấy đứa nhóc tư thì ở nhà đánh bài, một vài đứa trẻ thân quen trong thôn cũng đều đến nhà nhóc tư ngồi chơi.
Đây là một năm ăn Tết vô cùng náo nhiệt.
Năm nay ăn tết không được náo nhiệt như những năm trước. Tuy rằng năm trước thanh niên trí thức Diệp về thôn đã khiến cho không ít người nói ra nói vào nhưng mà hai vợ chồng nhà Tô Miên Miên và Cố Thừa Diệu cũng đã mang bốn con hổ nhỏ về nhà rồi.
Ba mươi mùng một đều tới nhà bên này ngồi chơi mà.
Năm nay thì bớt đi số người nhà bọn họ, nhưng những nhà khác cũng tới không ít người.
Cao Chính ở thôn bên cũng tới chúc tết vào ba mươi với mùng một.
Hắn thật hâm mộ anh Bân của mình, năm đó còn cùng nhau vào rừng săn thú, sau lại trực tiếp vào thành làm việc.
Hiện giờ cũng được coi như là nhà giàu.
Mà mới năm nay nhà hắn mua tỉ vi, cũng là tới cửa hàng đồ điện gia dụng Khải Phàm trong thành phố mua, dùng vô cùng tốt.
Cũng coi như một trong những nhà ít ỏi có khả năng mua tỉ vi trong thôn, nhiều năm như thế rồi Cao Chính cũng coi như là có thể khắc phục khó khăn.
Phải biết rằng khi đó vì đồn tiền cho cha hắn chữa bệnh mà trong nhà nghèo tới không còn một đồng cắc, có thể cưới được vợ là do người ta tới mua đồ rồi giới thiệu cho hẳn.
Có thể thấy được khi đó không được ưa thích tới chừng nào. Cho dù những chuyện phạm pháp hắn chưa làm bao giờ nhưng mà nghèo cũng là một cái tội mà thôi, đừng nghĩ năm đó ai cũng nghèo, tìm được một người nghèo như hắn lúc đó hiếm vô cùng.
Cũng may mọi chuyện đã qua.
Những năm gần đây vẫn luôn có quan hệ rất tốt với Hàn Quốc Bân, chiều hôm 30 Hàn Quốc Bân còn mang theo một hộp trà tới nhà hắn ngồi chơi.
Nên mùng 1 đầu năm hắn liền tới đây.
Mùng 2 đầu năm, cả nhà ăn cơm sáng xong thì tới nhà ông Trân chơi.
An Đại Bang và Trần tứ tỷ đều tới rồi, năm nay hai anh em An Văn An Võ không có về, hai vợ chồng bọn họ ở vậy trông có chút cô đơn.
Năm trước trở về Trần tứ tỷ cũng ghét bỏ chúng nó nhưng tết năm nay lại không nhịn được mà nhắc mãi, nói hai thằng nhóc này không có lương tâm, tết nhất đến mà không thèm về nhà.
Nhưng mà dù sao thì cũng do hai anh em nó bận quá, là học đại học bên Thượng Hải, tết cũng bị phân công tới thực tập ở bệnh viện, tăng thêm một chút kinh nghiệm lâm sàng nên không có thời gian rảnh trở về.
Trần Nhu nói: "Nếu mà nhớ con trai ấy, sau này chuyển tới Thượng Hải ở với anh rể em đi, hiện giờ buôn bán là chính, tới nơi nào bán mà chẳng giống nhau?”
"Tuy rằng có nhớ thật, nhưng cũng không tới mức như thế, còn phải chuyển sang đó ở, cũng chẳng phải con gái, nếu mà là con gái có khả năng chị với Đại Bang sẽ chuyển tới, cứ kệ hai đứa nó tự ở bên đấy đi, sau này cưới vợ cũng qua đó hết." Trần tứ tỷ cười nói.
Mới chớp mắt thôi đã tới tuổi cưới vợ rồi.
Trần Nhu cũng cười cười, Trần tứ tỷ tiếp nhận cháu trai nhỏ trong lòng Ngô A Phương, nói: "Này lớn lên sẽ giống cha lắm đây, đắc biệt là đôi mắt này, giống cha nó như đúc, lớn lên khẳng định là một đứa nhóc cơ linh."
Ngô A Phương cười nói: "Nếu mà có thể giống cha nó có tiền đồ như thế, vậy thì em thỏa mãn rồi."
Trần tam ca ngồi bên kia đưa mắt nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
Trần Nhu và Trần tứ tỷ liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
Ngô A Phương muốn đi vào trong bếp làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận