Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 622: Không Biết Cố Gắng

Chương 622: Không Biết Cố GắngChương 622: Không Biết Cố Gắng
"Có phải anh ba béo lên không ít hay không nhỉ, con xem mặt anh ấy bắt đầu tròn lên rồi, bụng cũng bắt đầu lộ rõ." Trần Nhu nói.
"Béo chứ, lần này béo lên phải đến hai mươi cân." Nói đến chuyện này mẹ Trần cũng muốn cười: "A Phương nấu ăn ngon, ngày nào cũng nói anh ba con ở bên ngoài khổ cực, bữa cơm nào cũng làm thật phong phú, đừng nói mỗi anh ba con, từ sau khi nó vào cửa tới cả mẹ và cha các con cũng béo lên không ít."
Trần tứ tỷ thấp giọng nói: "Chị ấy có trở về nhà mẹ đẻ bên kia không?"
"Lúc mới sinh Quang Quang còn ở cữ, bên đó có sách tới một rổ trứng gà và hai con gà, trước khi vào đông anh ba con lái xe máy chở theo chị dâu con và Quang Quang về đó một chuyến, mẹ bảo anh con chuẩn bị ít tiền cho hai ông bà ấy, anh ba con cho một trăm." Mẹ trần nói.
Thời điểm năm trước kết hôn, Trần tam ca giúp đỡ sửa lại căn nhà ngói, còn xây thêm một căn để lại cho Ngô A Phương về sau cho đứa con trước dùng khi kết hôn, năm nay cũng mang một ít quà cáp qua, lại cho hai ông bà thông gia một trăm đồng tiền coi như lì xì, cũng coi như là ổn thỏa.
Hàn Quốc Bân và An Đại Bang ra ngoài chứ không ngồi trong phòng lâu, đi theo Trần tam ca tới bên xưởng ép dầu. Trước kia còn xem như cái xưởng ép dâu chứ hiện tại đã thật sự trở thành một xưởng ép dầu đích thực, lại còn vô cùng có tiếng ở quanh đây.
Trần tam ca thuê không ít thanh niên trai tráng tới đây làm việc, trong thôn hiện tại cơ hồ chẳng có lấy một người trẻ tuổi nào nhàn tản, đều tới bên chỗ anh làm việc cả rồi.
Thật sự cần không ít người làm.
Đồng thời cũng cung cấp rất nhiều vị trí làm việc cho người trong thôn, các ông bà già cũng thích sang bên đó làm việc, có một chỗ chuyên môn để bọn họ lột vỏ đậu phộng, một ngày kiếm được vài mao tiền về hỗ trợ chi tiêu chẳng phải quá hoàn mỹ rồi ư?
Ở nhà nhàn rỗi cũng chỉ thế thôi, đều thích tới bên đó, bên đó nấu nước cũng bỏ lá trà vào trong, uống ngon lắm.
Hiện tại Trần tam ca ở trong thôn làm việc nhà danh dùng với thực thật sự cao cả thôn cùng phát triển.
Bí thư chi bộ trong thôn còn muốn đề cửa Anh làm cán bộ nhưng ma Trần tam ca lại chọn chức vụ nhàn hạ nhất, bận rộn quá anh không có thời gian.
Lần này ăn tết mọi người trong thôn rất vui vẻ bởi vì chân tam ca rất hào phóng năm nay cho những ông bà cụ làm công việc lột vỏ đậu phộng trong thôn mỗi người 2 kg đậu phộng ăn Tết.
Cũng coi như có thể bỏ ra được. Mọi người đều khen anh hết.
Mà Trần Tâm phát triển càng ngày càng tốt thì bên chỗ lão hoàng lại càng đau đớn.
Tuy rằng trước kia lúc mà còn chưa cắt đứt quan hệ hoàn toàn mỗi lần ăn tết bà hoàng đều bay ra dáng vẻ của mẹ vợ, mặc kệ con rể có phải ông chủ hay không làm ăn lớn thế nào đều phải tới đây cho bà ta mắng và giảng dạy.
Sau này Trần tam ca không hầu hạ nữa, ăn Tết cũng không thèm đến, bà ta mới bớt đi nhưng vẫn gây chuyện, chỉ muốn được lợi về mình.
Mẹ Trần Hừ lạnh một tiếng: "Linh trước lúc tới bên chỗ nhà Hoàng Ái đệ, cô ta nhìn thấy lỗi từ còn muốn lôi kéo lỗi tử đến nói chuyện!"
"Vậy có hỏi qua Lỗi tử hay không? Trần Lưu nhíu mày nói.
"Chắc chắn là từng nói rồi, nhà họ Trần chúng ta cũng đã xé rách mặt với nhà họ Hoàng, ông bà hoàng bên đó có ai đứng hạnh gì, anh em chúng nó cũng thấy rõ ràng, nếu mà còn muốn nhận người kia làm bà ngoại, về sau bị bán lấy hút máu cũng là chúng nó tự tìm." Mẹ Trần nói.
"Lỗi tử và khoai sọ nói thế nào?" Trần tứ tỷ nói.
"Chắc chắn là sẽ không nhận, ba chị em nhà nó đều hận nhà họ Hoàng, sao có thể nhận lại bọn họ được." Mẹ Trần Bình tĩnh nói.
Một gia đình yên lành, chẳng phải là bị ông bà hoàng kia chia re? Ba chị em nhà Cúc Hoa khoai sọ lỗi tử chăng đứa nào có lỗi, chị tại hai ông bà họ Hoàng, cũng trách mẹ chúng nó không biết cố gắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận