Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 630: Mất Hàng Hóa

Chương 630: Mất Hàng HóaChương 630: Mất Hàng Hóa
Có đôi khi gặp phải lúc bận rộn thì thật sự là một ngụm nước anh cũng không dám uống. Nhỡ đâu lúc giải quyết lại có khách hàng đang đợi anh thì sao?
Thi thoảng lúc anh kiểm kê lại còn phát hiện thiếu một ít hàng hoá nữa. Chắc chắn là vào lúc anh bận rộn đã có người chưa trả tiền đã trực tiếp lấy đồ đi mà anh không phát hiện được!
Thi thoảng lúc trò chuyện với nhau thì Lý Đại Nguyên cũng đã đề cập đến mấy chuyện trong nhà với Lý Mai rồi. Lý Mai đương nhiên biết rõ về gia đình anh, sắc mặt ảm đạm nói: "Anh Đại Nguyên thực sự là một người đàn ông tốt, chị dâu cũng thực sự vô cùng may mắn. Sao em lại không có được vận mệnh tốt như chị dâu cơ chứ? Hiện tại con trai còn nhỏ, chồng trước của em thì không cho em sinh hoạt phí, sau này em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Em cũng muốn đi tìm việc làm, nhưng người ta biết em phải mang theo một đứa trẻ đi cùng thì không muốn thuê em nữa."
"Sao không để đứa nhỏ ở nhà ngoại, nhờ bà ngoại nó nuôi hộ?" Lý Đại Nguyên hỏi.
"Em cũng muốn thế lắm, nếu được vậy thì em cũng có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền rồi còn gì. Nhưng mẹ em cũng đang phải chăm sóc cho cháu nội của bà nữa. Mỗi lần con em qua đó đều bị mấy đứa con của anh trai em bắt nạt, sao em nỡ để con mình qua đó nữa?" Đôi mắt Lý Mai ng đỏ, nói: "Cho nên em chỉ có thể mãi ở nhà nuôi con qua ngày mà thôi. Thế nhưng em không nghĩ tới bây giờ chồng cũ lại không cho mẹ con em phí sinh hoạt nữa, thế này thì con em phải làm sao bây giờ? Năm nay con em còn đang đi nhà trẻ, ngay cả học phí cũng không có mà đóng nữa."
"Học phí bao nhiêu tiền thế? Nếu không thì tôi cho cô mượn là được rồi." Lý Đại Nguyên liền nói.
Lý Mai mím môi báo một số tiền, sau đó lắc đầu nói: "Em không thể mượn anh Đại Nguyên nhiều tiền như vậy được, em sẽ trở vê mượn nhà mẹ đẻ em sau."
Lý Đại Nguyên nói: "Cũng không đáng là bao, cho cô mượn cũng được mà. Chờ đến khi cô có tiền thì trả lại cho tôi là được."
Nói rồi anh liên đưa học phí cho cô. Lý Mai lập tức đỏ hốc mắt, nhìn anh nói: "Anh Đại Nguyên, em... em cũng không biết phải báo đáp anh thế nào cho đủ nữa!"
Lý Đại Nguyên cười cười, nói: "Cứ cầm về đóng học cho đứa nhỏ đi."
Lý Mai là một người tri ân báo đáp. Từ sau khi được anh giúp đỡ thì ngày nào cô cũng đều qua bên này giúp anh bán hàng, vô cùng nhiệt tình mà đi tới đi lui chiêu đãi khách khứa.
Lúc đầu Lý Đại Nguyên còn bảo cô là không cần phải làm vậy, nhưng Lý Mai lại đỏ mắt bảo anh đừng đuổi mình, cô nhất định có thể giúp anh bán được hàng.
Trên thực tế cũng chính xác là như vậy. Lý Mai rất biết mời khách mua hàng, cái này bán nhiều hơn một chút rồi cái kia cũng bán nhiều hơn một chút, từ đó mà lợi nhuận tăng lên không ít.
Cho đến sau đầu xuân thì Lý Đại Nguyên liền gọi Lý Mai tới đây, xem như kết toán tiền lương cho cô. Cũng không đến mức quá nhiều, một tháng anh trả 50 đồng tiền, hỏi cô có muốn làm ở đây luôn hay không?
Lý Mai đương nhiên là muốn. Sau khi cô nhận được tiền lương thì không chỉ trả lại số tiền đã mượn trước đó cho anh mà còn đi làm ở cửa hàng của anh luôn. Lý Mai luôn giúp anh dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ, mỗi ngày còn mang cơm đủ hai bữa đến cho anh. Cô luôn làm cơm trưa và cơm chiều đã nấu sẵn ở nhà đến cửa hàng cho anh ăn nên đương nhiên là Lý Đại Nguyên rất hài lòng.
Từ Ngọc Mai ở nhà cũng rất là hài lòng bởi vì lợi nhuận tăng lên không ít. Hơn nữa Lý Đại Nguyên còn nói cho cô biết là cửa hàng có thuê một người tới để hỗ trợ, người này rất giỏi bán hàng cho nên lợi nhuận mới tăng lên nhiều như vậy.
Từ Ngọc Mai còn có gì không hài lòng nữa chứ? Hơn nữa một tháng chỉ phải trả có 50 đồng tiền lương, cũng xem như tương đối thấp.
Vốn từ đầu đã không thích qua tiệm tạp hoá, bây giờ lại biết bên kia đã thuê người rồi nên Từ Ngọc Mai càng không thèm để tâm đến nữa. Mỗi tháng cô chỉ cần phụ trách thu tiền là được, còn những việc khác thì đều mặc kệ hết.
Thế nhưng việc mặc kệ không quan tâm này đã để xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận