Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 639: Chúng Cháu Lớn Rồi

Chương 639: Chúng Cháu Lớn RồiChương 639: Chúng Cháu Lớn Rồi
Buổi chiều Trần Nhu muốn đi qua thăm chị gái mình, nhưng mẹ Trần không vội đi, chờ đi cùng nhau cũng được.
Năm nay đây là lần đầu mẹ Trần vào thành, Trần Nhu có thứ gì muốn gửi về đều để mấy xe vận chuyển hàng hóa mang về.
Cũng hỏi thăm được một chút truyện ở trong thôn, còn có bên nhà anh ba cô và đám cháu trai của mình.
Còn về phần cha mẹ thì không cần phải nhọc lòng, tháng nào cũng phải hỏi thăm một câu, hỏi phát chán luôn rồi.
Người khác cũng không phải quan tâm quá nhiều, nói: "Trước kia lúc Khoai Sọ và Lỗi Tử còn nhỏ không thấy gì, đều lớn lên cùng nhau như vậy hết cả, hiện tại lại đến phiên Quang Quang, đúng thật sự là không thể chịu nổi, chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi cả."
"Chắc sắp đi hết rồi đúng không?" Trần Nhu cười hỏi.
"Sắp đi rồi, tháng mười hai bắt đầu đi học, hiện tai đi nhanh lắm, chỉ chớp mắt cái nó đã chạy không thấy bóng dáng đâu, nếu cả ngày mà ngồi trông nó chỉ sợ là chẳng làm được việc gì cả." Mẹ Trần nói.
"vậy mẹ, mẹ vào thành phố, chị dâu có làm được hết việc không?" Trần Nhu nói.
"Bận thì có bận, để anh trai con ôm nó đi tới bên xưởng ép dầu cũng được, tính tình thằng nhóc giống anh trai con, thích náo nhiệt, nơi nào náo nhiệt thì lao vê hướng đó, nhìn thấy mọi người đều đang lột đậu phộng nó cũng đòi xuống đó, lại còn không làm phiền người khác." Mẹ Trần cười nói.
Nói xong lại bảo: "Vốn cứ nghĩ rằng Quang Quang sẽ là người nhỏ nhất nhà họ Trần, không nghĩ tới chị gái con với anh rể con cũng có bản lĩnh như vậy, lúc còn trẻ tuổi thì không sinh, hiện giờ có cả đống tuổi rồi thì lại thành trai già nhả ngọc."
"Nhưng cũng chẳng sao cả, không những thế con còn hâm mộ chết đi được." Hàn Quốc Bân nói.
Mẹ Trần cười: "Không phải hâm mộ, hai đứa các con sinh bốn đứa con, đứa nào cũng là hạt giống tốt, người ta mới cần phải hâm mộ hai đứa mới đúng."
"Vậy An Văn An Võ không phải hai hạt giống tốt hay sao, về sau lớn lên cũng rất khó lường đó." Trần Nhu cười nói.
Mẹ Trần đương nhiên rất vui mừng, hai đứa con gái đứa nào cũng sinh được cháu ngoại có tiền đồ, sao mà không vui mừng cho được.
Đám cháu ngoại có tiền đồ nhưng mà đám cháu nội nhà họ Trần lại không một mầm mống tốt nào cả.
Vợ chồng anh ba, nhà anh cả nhà anh hai, bao gồm cả hai đứa Lỗi Tử và Khoai sọ con Trân tam ca đều là học xong cấp hai thì bỏ.
Bố mẹ Trần cũng ngóng trông đám cháu nội có tiền đồ một chút, nhưng mà nhà họ Trần giống như không có số mệnh về phương diện đó, không được một đứa nào chịu đi học cả.
Trần Nhu cười cười: "Vậy thì cố gắng bồi dưỡng Quang Quang cho tốt, về sau lớn lên đi học cũng sẽ như vậy."
Cô cũng rất bất đắc dĩ đối với nhà mẹ đẻ, đều de khuyên qua rồi, bảo đám trẻ nhất định phải chăm chỉ học hành thế mà tới cấp ba cũng chẳng học.
May mà tứ tỷ nghe lời cô, vừa đe dọa vừa dụ dỗ bắt An Văn AN Võ khổ cực miệt mài học hành, cuối cùng cũng thi đỗ ra ngoài học.
Tuy rằng ở quê nhà cũng không tính là kém, nhưng mà về sau sẽ chẳng có cái cơ hội lựa chọn nào, chỉ có thể đi làm công như vậy cả một đời.
Đương nhiên là chỉ cần làm việc thật tốt, cũng chẳng thể kém được, đãi ngộ bên chỗ anh ba cô cũng khá tốt.
Bằng không sao mà hiện giờ mối quan hệ giữa chị dâu cả chị dâu hai với gia đình anh ba có thể tốt hơn nhiều như thế, con cái mình đều cầm tiền lương của chú ba cả mà.
Ở bên này ngồi một hồi, Trần Nhu liền cầm thực đơn về nhà nấu cơm xào rau.
Lão nhị, Hàn Chanh và lão tứ cùng nhau về nhà, trong trường học bọn ho cũng có nhà ăn, nhưng mà kém hơn so với đồ ăn trong nhà, trừ bỏ lúc mới bắt đầu còn cảm thấy mới mẻ mà vui vẻ đi ăn, sau này thì không thích đến nhà ăn đó nữa.
"Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương kia, con liền chắc chắn là bà ngoại tới." Lão tứ cười bảo.
Mẹ Trần nhìn thấy cháu ngoại trai cháu ngoại gái thì mừng lắm, móc túi tiền ra bắt đầu đếm tiền.
"Bà ngoại, chúng cháu đều có mà." Lão nhị cười nói.
"Đúng vậy, chúng cháu đều đã lớn như thế này rồi sao có thể cầm tiền của bà được?" Hàn Chanh cũng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận