Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 640: Đòi Tiền

Chương 640: Đòi TiềnChương 640: Đòi Tiền
Lão tứ thì không khách khí với bà ngoại của mình, nói: "Tâm ý của bà ngoại phải nhận, tuy rằng mấy anh chị không thiếu chút tiền ấy, nhưng cậu ba hiện giờ cũng phát tài rồi, bà ngoại chúng ta cũng chẳng thiếu chút tiền ấy, về sau mọi người lớn rồi cố gắng hiếu kính là được."
"Có mỗi em nhận tiền của bà ngoại còn nhận đúng lý hợp tình thôi." Hàn Chanh nói.
"Đương nhiên rồi, đây là bà ngoại của em, em không lấy được tiền của ông bà nội, tiên của bà ngoại đương nhiên là rất quý đối với em rồi." Lão tứ cũng nói.
Mệ Trần cười: "Tiền bà ngoại cho không được từ chối bà ngoại, mỗi đứa năm đồng tiền, để đi mua đồ dùng học tập, học hành cho tốt rồi thi vào đại học, đó chính là sự hiếu kính lớn nhất đối với bà ngoại rồi."
"Chuyện này thì bà ngoại yên tâm, tất cả đều nằm trong đội sinh viên đại học dự bị, là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa." Lão tứ nói.
Bà Trần bị nịnh cho vui vẻ vô cùng.
Lão nhị và Hàn Chanh liền đi vào nhà, lão nhị đi làm đề còn Hàn Chanh thì vào bếp phụ giúp mẹ của mình, lão tứ thì lôi kéo bà ngoại mình ngồi xuống rồi nói chuyện phiếm với bà.
Không bao lâu sau Trần Nhu đã lấy riêng đồ ăn cho Hàn Quốc Bân để vào hộp đồ ăn, nói: "Lão tứ, đi đưa cơm cho cha con đi, còn có canh rong biển xương sườn nứa đó, đừng làm đổ."
"Cha thích ăn rong biển, mẹ, mẹ có múc nhiều cho cha một chút không?" Lão tứ đi lại đây, hỏi.
"Múc rồi." Trần Nhu đưa hai cái hộp đồ ăn cho nó, rong biển đều ngâm xong mới cho vào hầm canh xương sườn, vừa có dinh dưỡng lại ăn ngon, Hàn Quốc Bân rất thích.
Lão tứ bèn đi đưa cơm cho cha mình, đưa xong thì tự mình quay về, trong nhà cũng vừa mới bắt đầu ăn, rửa tay sạch sẽ thì tới bàn ngồi xuống cùng ăn cơm.
Ăn xong chuyện rửa bát gia cho con cái, Trần Nhu liền ngồi xuống sô pha với Mẹ Trần xem tỉ vi và nghỉ ngơi.
Lão nhị và Chanh Tử đều đi về học, chén đũa do lão tứ rửa, bởi vì nhiệm vụ này mà mỗi tháng Trần Nhu tăng lên cho nó ba đồng tiền tiêu vặt.
Tuy rằng lão tứ căn bản là chướng mắt số tiền này, nhưng mà dù sao thì có còn hơn không.
Hiện giờ việc học của anh hai nặng, của chị nó cũng chẳng cần phải nói, trừ phi tất cả không ai ở nhà, bằng không thì việc cũng chẳng bao giờ đến tay chị nó, chỉ có nó đi làm mà thôi, nhưng mà cũng quen rồi, chẳng có ý kiến gì cả, bởi vì cho dù không có tiền thì nó cũng phải rửa mà thôi.
"Hiện tại cả đám đã lớn như vậy rồi, lúc trước bảo con sinh nhiều mấy đứa con còn không nghe, hiện tại có hối hận không?" Mẹ Trần nhì lão tứ chồng mông lên rửa chén ở ngoài kia, hừ một tiếng.
"Mẹ nói gì thế, hiện tại con có 4 đứa còn ít?" Trần Nhu cười nói.
"Bốn đứa cũng chẳng nhiều lắm, con và Quốc Bân sinh con tốt, theo ý mẹ thì nên sinh bảy tám đứa, chẳng ai ngại con cháu nhiều cả, sinh nhiều đều là cống hiến vì nhà nước!" Mẹ Trần nói.
"Mẹ, mẹ đừng đùa." Trần Nhu bật cười.
"Đùa gì con, bọn nó như bây giờ, về sau lớn lên đều làm việc cho nhà nước, đó chẳng phải cống hiến vì nhà nước thì là gì?" Mẹ Trần nói.
Lúc trước cô nên đẻ càng nhiều càng tốt, dù sao thì cũng chẳng phải không nuôi nổi, trong thôn cũng chưa có nhà nào có điều kiện tốt như nhà con gái bà, nhưng mà con gái bà lại không muối sinh.
Nhìn mà xem, hiện tại đều lớn như vậy rồi, nhìn là thấy thư thái.
Trân Nhu cười nói: "Không vĩ đại như vậy đâu, nhưng mà nếu chúng nó có thể cống hiến vì nước nhà, con và Quốc Bân cũng có thể kiêu ngạo vì chúng nó."
Nhưng mà chuyện đó không dễ, sinh nhiều không chăm sóc được hết, vốn dĩ lão tứ chính là đứa thừa ra, nhưng mà cô cũng chẳng hối hận khi đã sinh ra lão tứ.
Đã tới chính là duyên phận, lúc đó khẳng định là phải sinh ra.
Lão tứ ở bên ngoài rửa xong chén thì đi vào ngồi cùng mẹ và bà ngoại mình nói chuyện phiếm.
Trần Nhu hỏi: "Gần đây con có đòi tiền cha nuôi con hay không?”
"Nào có, từ trước tới nay con có bao giờ cần mở miệng đòi tiền cha nuôi con đâu, đều là do ông ấy tự cho con có được không?' Lão tứ cãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận