Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 64: Em Không Được Ăn Thịt Thỏ

Chương 64: Em Không Được Ăn Thịt ThỏChương 64: Em Không Được Ăn Thịt Thỏ
"Con muốn ăn Quốc Bân còn thể không bắt được sao, không lo lắng con ăn thỏ về sau bị sứt môi à." Trần Nhu cười nói.
Bà Trần bấy giờ mới nhớ ra cô đang mang thai, nói: "Vậy quên đi, lần sau bắt được gà rừng, mẹ bảo các anh mang qua cho con."
"Không cần đâu ạ, cha mẹ cứ giữ lại mà ăn. Hôm nay Quốc Bân đi ra ngoài, chắc chắn bắt được mấy con về." Trần Nhu nói, đối với Quốc Bân nhà mình, cô vĩnh viễn đều có lòng tin như vậy.
Ở bên này ngồi một lúc, Trần Nhu mới về. Để hai lạng thịt dê lại, mẹ cô lại dúi cho mấy miếng đậu hủ. Dù gì cũng là của nhà mẹ đẻ làm được, Trần Nhu liền không khách khí nữa.
Cô mang về nhà thả vào trong nước, sau đó bắt đầu chuẩn bị làm cơm chiều ăn.
Lấy một ít đậu đỏ đi ngâm, Trần Nhu định là tối nay sẽ ăn cháo đậu đỏ.
Buổi trưa, Hàn Quốc Bân ra khỏi nhà, chạng vạng mới trở về, xách theo mấy con gà rừng và thỏ về.
Trần Nhu nhìn thấy cũng không phải ngoài ý muốn, bởi vì cô biết ở phương diện săn thú anh thực sự rất có thiên phú, dạo trước một mình anh có thể tích cóp được 200 đồng tiền, cũng không phải việc dễ dàng.
"Con thỏ này đưa qua cho cha mẹ đi?" Hàn Quốc Bân hỏi.
Trần Nhu nghĩ một chút liền hiểu anh nói cha mẹ là cha mẹ cô, giống cha mẹ Hàn đều gọi là cha mẹ.
Cô cười nói: "Em hôm nay cũng mang theo đồ vật qua đó rồi, những thứ này cất đi để em tự mình ăn."
" Vợ ơi, em không được ăn thịt thỏ đâu." Hàn Quốc Bân liền nói.
Anh bắt được không ít thỏ, nhưng mà gà rừng có thể mang về nhà, mấy con thỏ này đến bây giờ cũng chưa lấy về lần nào, vợ anh không ăn được.
"Em không ăn, nhưng anh có thể ăn, em còn chưa làm thịt thỏ kho tàu cho anh ăn lần nào đâu." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân nhịn không được nuốt nước miếng.
"Anh xử lý con thỏ cùng gà rừng đi, chúng ta cất vào tự mình ăn là được." Trần Nhu nói.
Buổi tối cô nấu cháo đậu đỏ cho mình uống, Hàn Quốc Bân ăn màn thầu kèm với thịt thỏ kho tàu.
Trần Nhu nấu thịt thỏ kho tàu thơm ngào ngạt, Chu Trân và mấy chị em dâu nhà họ Mã bên cạnh nhịn không được nên chạy sang, Trần Nhu tặng cô ta nửa chén thịt, làm Chu Trân rất ngượng ngùng.
Nhiều thì không có, còn lại đều để cho Quốc Bân nhà cô ăn.
Nhìn anh ăn đến vẻ mặt hưởng thụ, Trần Nhu trong lòng cũng hưởng thụ.
"Vợ ơi, tại sao em không xào thịt gà để ăn?" Hàn Quốc Bân ở trên giường đất ăn thịt thỏ kèm với màn thầu, nhìn thấy cô chỉ bưng cháo đậu đỏ vào phòng để ăn, ngây ra một lúc, liền nói.
"Cháo đậu đỏ uống cũng ngon lắm, anh không cần để ý đến em đâu, anh cứ ăn đi." Trần Nhu nói, lại nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Hàn Quốc Bân, liền cười: " Nếu không cho em ăn mấy khối thịt thỏ? Em cũng muốn ăn."
Từ mạt thế xuyên đến cô cũng không biết rõ mang thai có thể ăn được thịt thỏ hay không, nhưng cô từng nhìn thấy thai phụ ở mạt thế đã ăn qua, đứa bé sinh ra cũng không bị sứt môi.
Có thể thấy được là ăn thịt thỏ sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Hàn Quốc Bân lắc đầu: "Không thể ăn, nếu em thèm, anh đi làm món ngon khác cho em."
Trần Nhu nói: "Không cho em ăn thịt thỏ thì anh tự mình ăn là được rồi."
Nói xong cô liền ăn cháo đậu đỏ của mình, ninh bà tiếng đồng hồ mới tắt bếp, nấu đến mềm lạn, nhưng thật sự rất thơm. Trân Nhu uống xong cháo đậu đỏ liền tiếp tục đan nốt giỏ trẻ của mình, Hàn Quốc Bân cảm thấy có lỗi với vợ mình, nói:" Vợ ơi, chờ em sinh con xong, đến lúc đó anh bắt thỏ về cho em ăn thoải mái nha."
Trần Nhu đồng ý, ngược lại nói: " Cô ba không biết sống có tốt không, lần trước vào thành em cũng không đi thăm."
Cô ba trong miệng Trần Nhu chính là em gái Hàn Quốc Bân, Hàn Quốc Lệ.
Hàn Quốc Lệ bằng tuổi với cô, nhỏ hơn sơ với Hàn Quốc Bân, nhưng lớn hơn Hàn Quốc Lâm, trước kia thành tích học tập rất tốt, vẫn được đi học đến cấp ba, sau đó ở lại huyện thành, cũng gả cho người ở huyện thành.
Xem như là một cô gái được gả cao hơn vào thành, toàn thôn cũng chỉ có một người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận