Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 644: Bắt Cóc Trẻ Con

Chương 644: Bắt Cóc Trẻ ConChương 644: Bắt Cóc Trẻ Con
"A, đúng vậy." Người đàn ông kia gật đầu nói, vốn còn tưởng giải quyết luôn cô ta, dù sao thì cô ta cũng là một người phụ nữ, nhưng mà không nghĩ tới lại không phải người trong thôn, vậy thì không sợ nữa, ôm đứa trẻ có vẻ định đi ngay.
Làm sao Hoàng Ái Đệ có thể nhìn hắn ôm đứa trẻ đi được, cô ta thậm chí còn chẳng có chút tâm lý sợ hãi nào, nhân lúc người đàn ông xoay người liền nhặt một cục đá to như nắm tay lên, cười nói: "Đại ca, tôi phải cảm ơn anh đã chỉ đường cho tôi, rổ trứng gà này, anh cầm đi về mà dỗ dành đứa bé, khóc tợn quá làm ảnh hưởng tới người khác, khẳng định là đói bụng rồi, có nấu trứng gà luôn không?"
Người đàn ông xoay người lại nhìn rổ trứng gà trong tay cô ta, cảm thấy thật ra cũng không tồi, cười nói: "Vậy cảm ơn cô."
Không phòng bị chút nào đi tới đây, sau đó Hoàng Ái Đệ để chính hắn cầm đi, cô ta thừa dịp hắn không chú ý, cầm cục đá hung hăng đập tới.
"AAA!I" Vừa vặn đập trúng đôi mắt hắn ta, đau tới mức hắn ta hô một tiếng, trực tiếp thả đưa trẻ xuống đất đưa tay che lại mắt.
Hoàng Ái Đệ úp cả rổ trứng gà lên đầu người đàn ông nọ, sau đó bến Quang Quang lên chạy vào trong thôn.
"Giả ăn mày, có tên giả ăn mày tới bắt cóc trẻ con, mọi người mau ra bắt tên ăn mày này, mau ra bắt hắn lại đi!" Hoàng Ái Đệ ôm Quang Quang đang gào khóc hét lớn lên.
Giả ăn mày là từ ngữ cấm kị ở đây.
Người trong thôn nghe tiếng chạy ra, sau khi nghe Hoàng Ái Đệ miêu tả xong liền trực tiếp cầm vũ khi đuổi theo.
Ngày hôm sau Trần Nhu nghe chị dâu cả mới vào thành phố kể lại chuyện này.
Chuyện lớn như vậy, đã chuyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thôn.
Làm sao chị dâu cả không biết được? Cùng ngày hôm đó nghe nói xong liền vội chạy tới tìm Ngô A Phương, Ngô A Phương khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ lên.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, thiếu chút nữa là con trai cô bị bắt cóc mất rồi!
Tên bắt cóc kia bị người trong thôn tóm được, lại còn bị đánh một trận chết khiếp, chân bị phế một cái, hàm răng đều bị đánh dập nát, tay bị dẫm nát mấy ngón, cuối cùng mới bị kéo tới cục cảnh sát.
Mà hiện giờ lại còn đang trong thời kì pháp luật nghiêm ngặt nhất, vào tù rồi đừng mong ra được.
Vì việc này, Ngô A Phương ôm Quang Quang tới quỳ xuống trước mặt Hoàng Ái Đệ, cảm ơn cô ta cứu con trai cô. Chị dâu cả nói: "Hoàng Ái Đệ nói không cần cô ấy cảm ơn, cho dù không phải con cô ấy mà là bất luận đứa trẻ nào trong thôn mà cô ta thấy được thì cô ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Nói xong cái này, chị dâu cả cảm khái: "Con người cô ta thật ra không xấu, chẳng qua là được sinh ra trong gia đình quá khó nói."
"Vốn dĩ không hề xấu." Trần Nhu nghe kể cuối cùng cũng cướp được đứa trẻ trở về, tảng đá trong lòng được buông xuống, đồng thời cũng nói.
Mẹ Trần nghe nói vậy cũng về ngay ngày hôm đó, ôm đứa cháu trai thiếu chút nữa bị bắt cóc mà trong lòng run sợ không thôi.
Lúc sau liền tới nhà Hoàng Ái Đệ ngồi.
"Nhà họ Trần không bạc đãi con, là do con không hiểu chuyện, làm cho nhà họ Trần dính nhiều phiền toái như vậy, cô út đối xử với con cũng tốt, bảo con sống cho tử tế, không thấy giận hay ghét bỏ con chút nào cả, tuy rằng đã rời khỏi nhà họ Trần, nhưng mà trong lòng con, mặc kệ bác có đồng ý hay không, con vẫn là người nhà họ Trần." Hoàng Ái Đệ lau nước mắt nói.
"cô tư của cô mới sáng nay đã xem mắt cho Lỗi Tử rồi, là con gái của anh cả chồng nó, năm nay 18 tuổi, tuy rằng chỉ học mỗi tiểu học thôi, nhưng là người tốt, tính tình cũng tốt, qua bên chỗ cô tư của cô hỗ trợ rất nhanh nhẹn, nhà mẹ đẻ con bé cũng không cần lo lắng, đều là người hiểu chuyện, tới lúc đó thử nói xem, nếu mà được, để Lỗi Tử dẫn người ve đây dập đầu với cô, cũng gọi cô là mẹ." Mẹ Trần nói.
"Vâng", Hoàng Ái Đệ lau nước mắt đồng ý.
Trần tứ tỷ đã hết thời gian ở cữ, cũng nghe gần hết câu chuyện, ôm Tiểu Mạch tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận