Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 649: Sau Hut Mau

Chuong 649: Sau Hut MauChuong 649: Sau Hut Mau
Trong phạm vi dự tính của những người xung quanh, họ đều đoán là một năm nhà cô kiếm được khoảng mấy vạn.
Dù sao nếu không đạt được tới độ cao đó thì sẽ không nhìn thấy đỉnh núi.
Hơn nữa bọn họ cũng không thể nhìn chằm chằm hết mọi việc buôn bán của nhà cô để tính toán được.
Hàn Quốc Lệ cười nói "Bây giờ anh hai em đúng thật là càng sống càng trẻ ra." Trước kia tính cách của anh hai cô không như vậy mà có chút cổ hủ nặng nề.
Nhưng bây giờ thì anh thật sự rất hào sảng.
Trần Nhu nói "Ngần ấy tuổi rồi mà còn trẻ gì nữa." Hơn nữa cũng không phải càng sống càng trẻ ra mà là càng sống càng tao khí.
Sức mạnh tối hôm qua của lão đàn ông già kia khiến mỗi lần nghĩ lại cô đều cảm thấy hai chân như nhữn cả ra, thực sự là không biết mình đã lớn tuổi như vậy rồi!
Anh có mệt hay không thì cô không biết, nhưng cô thì mệt đến không chịu nổi rồi đây!
Hàn Quốc Lệ đương nhiên biết tình cảm của vợ chồng anh hai và chị dâu hai của mình rất tốt, cô cũng cao hứng cho họ. Lại nói sang chuyện khác "Lúc nào cũng thấy Dao Dao qua nhà anh chị ăn cơm, đây có khác nào nuôi thêm một đứa con đâu cơ chứ. "
"Cái này thì có gì mà phải nói đâu, Dao Dao ăn bao nhiêu mà em đã nói con bé rồi? Một tháng cũng chẳng tới đây ăn được mấy lần." Trần Nhu không thèm để ý nói.
Hàn Quốc Lệ cười nói "Con nhóc lười kia đúng là không biết ngại tí nào mà."
"Ăn ở nhà cậu hai mợ hai mình thì có gì mà ngại? Em cũng đừng nói con bé nhiều quá. Bây giờ con bé đã lớn rồi, cũng là lúc có tự tôn rồi đấy." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ nói "Em cũng có nói gì nó đâu. Bây giờ trưởng thành rồi, con bé cũng chẳng nghe lời em nói nữa. Chỉ khi cần tiền mua quần áo mới thì nó mới qua xin tiền em thôi."
"Một hai tháng mới mua một bộ thôi mà, cứ cho con bé mua đi. Bây giờ Hào Hào bên kia cũng không cần em phải nhọc lòng nữa rồi. Hiện tại cũng có nhà riêng, có cửa hàng, trừ bỏ chi tiêu hàng ngày cũng đâu cần tiêu tốn vào gì khác nữa đâu. Em chỉ có đúng một đứa con gái, chẳng cần con bé tới xin tiền thì bản thân em cũng phải tự cho nó ít tiền để nó trang điểm làm đẹp chứ." Trần Nhu nói.
"Ăn no bụng là được rồi, còn đòi tiền mua quần áo làm gì nữa cơ chứ? Em thấy đôi giày vải bạt của tiểu lão tứ đi lâu đến nỗi đế giày cũng sắp hỏng rồi mà chị dâu hai có mua đôi mới cho thằng bé đâu." Hàn Quốc Lệ nói. "Nuôi con trai với nuôi con gái sao có thể giống nhau được? Con trai thì không thể nuông chiều được, phải để nó biết chịu khổ mà sau này chăm chỉ vươn lên chứ. Còn nuôi con gái thì phải để con bé biết cha mẹ rất yếu thương mình thì sau này ra ngoài xã hội mới không bị người ta ngọt nhạt dụ dỗ được. Lam thế thì con bé mới phân biệt được ai thực sự tốt và ai giả vờ tốt với mình." Trần Nhu nói.
Gì đại nương nghe xong, cười nói "Thời đại bây giờ cũng khác thật đấy. Trước kia cha mẹ chỉ cần cho con gái ăn nhiều thêm một chút là đã tốt với nó lắm rồi."
"Tất nhiên là bây giờ khác xưa rồi ạ. Trước kia mong ước lớn nhất của mấy cô gái là được tới huyện thành bên này, đây là nơi xa nhất có thể đi rồi. Thế nhưng hiện tại con gái học giỏi còn có thể đi được xa hơn nữa, có thêm nhiều kiến thức thì lúc ra ngoài xã hội mới có thể bảo vệ bản thân cho tốt được." Trần Nhu nói.
"Đúng là như vậy." Gì đại nương gật gật đầu.
"Mỗi tháng em đều cho con bé ba đồng tiền tiêu vặt rôi mà." Hàn Quốc Lệ nói "Em còn thấy mỗi tháng ba con bé cũng sẽ cho nó thêm năm mười đồng, trẻ con thời đại này đứng là quá sung sướng mà."
"Chị thấy con bé cũng biết tự biết tiết kiệm tiền tiêu vặt của nó đấy chứ." Trần Nhu cười nói "Dao Dao là một cô bé vừa hiểu chuyện lại vừa biết tiết kiệm, chiều chuộng con bé cũng đâu có sao. Chiều con gái nhà mình chút cũng không lỗ được đâu."
Mấy đứa nhỏ nhà cô cũng đều biết tiết kiệm tiền. Lão đại có sổ tiết kiệm riêng, lão nhị cũng cất rất nhiều tiền trong ngăn tủ của mình, Chanh Tử thì càng không cần phải nói, chẳng bao giờ cần xin tiền cha mẹ để mua đồ dùng học tập mà toàn tự mình đi mua.
Chỉ có duy nhất tiểu lão tứ là có thuộc tính sâu hút máu thôi.
Cậu bé là đứa mà nếu được cho thêm một đồng thì có thể tiêu tới hai đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận