Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 650: Quản Lý Chi Tiêu

Chương 650: Quản Lý Chi TiêuChương 650: Quản Lý Chi Tiêu
Tiết kiệm tiền? Đó chuyện không thể nào! Hơn nữa cậu nhóc còn phân chia tiền rất rành mạch, nên tiêu tiền thế nào, tiêu vào đâu đều phải tính toán kỹ càng.
Sau đó, đến khi cậu bé cần có đồ dùng học tập thì mua một cục tẩy cũng phải tới tìm Trần Nhu xin tiền. Không ít lần Trần Nhu đã đánh mông cậu vì chuyện này.
Trần Nhu cũng đã rèn cho bọn nhỏ nhà mình năng lực quản lý tài sản. Mỗi tháng lão nhị có tiền tiêu vặt là mười đồng tiền, Chanh Tử cô nương có tám đồng tiền, tiểu lão tứ vốn dĩ chỉ có ba đồng tiền, nhưng bởi vì cậu bé chăm rửa bát nên được nhận thêm tiền lương, tổng cộng là sáu đồng tiền.
Còn có tiền mừng tuổi được nhận hàng năm cũng đều do chúng tự quản lý.
Đặc biệt là tiền mừng tuổi, thực sự không hề ít chút nào.
Ví dụ như năm trước Lão Tứ vung tay cực hào phóng, cho mỗi đứa nhỏ một bao lì xì 50 đồng tiền.
Lão Dương bên kia cũng không keo kiệt chút nào, cho mỗi đứa hai mươi đồng tiền.
Mã Ngọc Linh cũng vậy, còn có nhà họ Hàn và nhà mẹ đẻ của cô bên kia, mỗi lần cộng số tiền lì xì lại cũng phải lên đến một hai trăm.
Đương nhiên bởi vì đã một hai trăm tiền mừng tuổi này rồi nên nửa năm đầu cô sẽ không phát tiền tiêu vặt cho mấy đứa nữa, nửa năm cuối mới phát tiếp.
Thế nhưng một đám vẫn đều có kho bạc riêng của mình trừ tiểu lão tứ.
Cứ nhìn mỗi lúc vào hè thằng bé nghèo đến mức một cây kem cũng không mua nổi là có thể hiểu rồi đấy.
Trần Nhu ở tiệm bánh bao bên này bận rộn xong liền đi qua tiệm tạp hóa để hỗ trợ Hàn Quốc Bân.
Hàn Quốc Bân thừa dịp không có ai liền ôm vợ mình hỏi xem sáng nay tỉnh dậy chân có mềm đi không, tối hôm qua cô còn bị anh khiêng lên hơn nửa đêm mà.
Trân Nhu đánh anh một cái, lão đàn ông không biết xấu hổ này!
Hàn Quốc Bân nhếch miệng cười cười, tiến tới hôn cô một cái. Trần Nhu nhanh chóng nhìn ngó bên ngoài, thấy xung quanh không có ai mới cảnh cáo anh không được xang bậy.
Dù là cuộc sống của cô bên này hay cuộc sống của Trần tứ tỷ bên kia cũng đều ấm áp như nước chảy. Tiết tấu sinh hoạt tuy cực kỳ chậm rãi nhưng Trần Nhu lại rất hưởng thụ.
Mùa này lại bắt đầu bận rộn hơn.
Lý Đại Nguyên tự mình tìm tới Hàn Quốc Bân nhờ anh cung cấp cho cửa hàng bên kia nhiều thêm một chút lương thượng, hàng hóa hiện tại đã không đủ để bán rồi.
Tuy Hàn Quốc Bân thực sự rất thất vọng về anh ta nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng, vẫn đồng ý cung cấp thêm lương thực. Không chỉ có Lý Đại Nguyên mà cửa hàng của Hàn Quốc Lệ cũng như cửa hàng của Tống Hiểu Ngọc đều là muốn gia tăng lượng hàng hóa cung ứng, bởi vì mùa này thật sự có rất nhiều khách.
Hàn Quốc Bân cũng không từ chối một ai mà đều tăng lượng hàng cung ứng hết.
Hàng hóa gia tăng thì việc buôn bán đương nhiên cũng khá lên, ngay cả trên mặt Tống Hiểu Ngọc cũng mang theo chút vui mừng.
Từ sau khi hai ông bà Hàn vào huyện thành ở, một người tới sạp thịt hỗ trợ con trai còn một người thì tới tiệm tạp hóa bên này giúp đỡ con dâu, đều xem như tìm được chỗ để làm việc.
Hôm Tống Hiểu Ngọc ngồi tính sổ sách, tuy cô ta rất cao hứng vì lợi nhuận tháng này tăng lên nhưng cũng vẫn ngồi thở dài.
"Sao thế con?" Bà Hàn hỏi.
"Năm nay lương thực chỗ anh hai lại tăng thêm ba li rồi. Mấy thứ như dầu đậu nành, dầu đậu phộng đều có điều tăng giá lên hết." Tống Hiểu Ngọc nói.
Bà Hàn liền hỏi giá là bao nhiêu. Bà vào thành lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hỏi qua mấy vấn đề này lần nào, lúc này nghe con dâu nói là lương thực tăng giá liền hỏi một câu.
Sau khi Tống Hiểu Ngọc trả lời bà Hàn liền trợn to hai mắt. Ở quê chỉ bán bao nhiêu tiền một cân thôi chứ? Bà biết khi chở vào thành bán cũng phải kiếm chác một ít, nhưng tại sao lại đắt như vậy? Bán si cho người trong nhà mà bán đắt vậy sao!
Một cân lương cũng phải kiếm thêm được hai li!
Bà Hàn nói "Mẹ đi tìm lão nhị, cái thằng Chu Bái Bì này sao lại bán đắt như vậy cơ chứ!"
Tống Hiểu Ngọc rất muốn mẹ chồng mình qua nói giúp mấy câu để anh hai giảm giá, vì thế cô ta chỉ giả bộ ngăn cản một chút rồi làm như không thấy mẹ chồng đã ra khỏi cửa, chẳng thèm cản thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận