Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 65: Không Coi Ai Vào Mắt

Chương 65: Không Coi Ai Vào MắtChương 65: Không Coi Ai Vào Mắt
Cũng giống Hàn Quốc Lâm, cô ta đều là cục thịt trên đầu tim của cha mẹ Hàn.
Nhưng mà Hàn Quốc Lệ bát diện linh lung, là một người sống rất biết điêu, đặc biệt đối với anh hai Hàn Quốc Bân, Hàn Quốc Lệ cũng rất cảm kích, bởi vì không sai biệt lắm là anh hai của cô ta cung cấp điều kiện cho cô ta đi học cấp ba.
Tuy rằng trong nhà chỉ có một đứa con gái này, nhưng cha mẹ Hàn không nuôi nổi hai người cùng đi học, liền chỉ nuôi đứa con trai ăn học, nhưng mà con trai của ông ta chỉ tốt nghiệp được cấp hai, cấp ba thi không đỗ.
Hàn Quốc Lệ thi đỗ suýt chút nữa không được đi học, cũng may có Hàn Quốc Bân cái người anh hai này mạnh mẽ ủng hộ.
Năm đó còn nhỏ mà đã đi vào núi săn thú, nguyên nhân rất lớn là tại chuyện này.
Hàn Quốc Lâm lần trước kết hôn Hàn Quốc Lệ không về, trong nhà còn có con nhỏ, lại còn phải đi làm, thật sự rút thân ra không được.
Nhưng mà vẫn gửi tiền mừng về, Cha mẹ Hàn có thể mua được nhiều đồ vật tốt như vậy, còn cả chuyện xe đạp, đều là Hàn Quốc Lệ hỗ trợ mua.
Hàn Quốc Lệ cũng đem người anh hai nuôi cô ăn học này vứt ra sau đầu, năm nay kết hôn chia nhà ra ở riêng, nồi nấu kia chính là Hàn Quốc Lệ làm cho anh hai của cô ta.
Tuy rằng có mấy cái lỗ, nhưng mà có thể làm được cái nồi như kia để dùng cũng chính là rất không tồi rồi, hơn nữa Hàn Quốc Lệ còn không lấy một đồng nào của anh hai cô.
Dạo này có chút nhàn rỗi không có việc gì, Trần Nhu cũng liền nói nổi lên.
Hàn Quốc Bân nói: "em ấy có công việc của mình, không lo."
Em gái anh có việc làm, tuy chỉ là công việc hậu cần, nhưng cũng là công việc ổn định, lại sinh được một đứa con trai, ở nhà chồng cũng có tiếng nói, không cần anh phí tâm lo lắng.
"Con gà rừng kia cũng không to lắm, hay là ngày mai anh cầm vào thành cho cô ba?" Trân Nhu hỏi.
"Em giữ lại mà ăn." Hàn Quốc Bân lắc đầu.
"Em muốn ăn thì anh có thể đi bắt cho em, nhà mình có anh rồi còn phải lo không được ăn thịt sao?" Trần Nhu cười, cũng ninh nọt anh một phen.
"Con này em cất đi, ngày mai anh lại đi bắt." Hàn Quốc Bân cười nói.
Trân Nhu gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Hàn Quốc Bân liền qua đi tìm anh trai của anh ấy, nói anh trai anh đi đánh cá, còn anh thì thấy trời chưa có tuyết rơi, trực tiếp đi vào núi.
Hàn đại tẩu rảnh rỗi không có việc gì liền tới day tim Tran Nhu xem Tran Nhu dang dan gio tre cũng không bất ngờ, người trong thôn đều nói biết cô học của Lư đại gia, còn mặt dày nói: "Em dâu à, giỏ tre này của em làm không tồi nha, hay là em làm cho chị một cái đi, trong nhà chị thiếu một cái rổ đây."
" Vậy cũng được , một cái hai mao tiền, chị dâu, chị muốn mấy chiếc." Trần Nhu nói.
Hàn đại tẩu nghẹn một hơi, nói: "Em đúng là dám mở miệng, một cái giỏ tre lại muốn hai mao tiền của chị."
"Hiện tại trong thôn ai không biết đại tẩu cùng đại ca các ngươi có tiền a, nhà bọn em nghèo đến mức kêu leng keng, không phải là kiếm chút tiền tiêu sao." Trần Nhu nói.
Hàn đại tẩu xem áo lông bên trong của cô, nói: "Vậy cũng là chính em có bản lĩnh, áo lông như vậy em thế mà cũng dám mua!"
Chị ta không ít lần nói người em dâu này không biết cách sống, nhưng mà chị ta cũng không cảm thấy mình nói sai điều gì, đúng là không biết cách chỉ tiêu.
Nếu không thì làm gì có ai dám tiêu tiền như vậy?
Bởi vì áo lông của Trần Nhu và Hàn Quốc Bân đều mua thật, không ai hoài nghi Trần Nhu nói tiền trong nhà xài hết là thật hay là giả.
Nhưng có đánh giá trận này Hàn Quốc Bân có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Chẳng qua anh ta có một người vợ phá của, kiếm nhiều hay ít cũng đủ cho cô ta phá không đây?
"Đại tẩu ngồi đi." Trần Nhu cầm cho chị ta chiếc ghế, nói.
Hàn đại tẩu ngồi xuống, liền hỏi nhà chính bên kia: " Có qua đây tìm em không?”
"Không có." Trần Nhu biết chị ta hỏi chính là cái người em dâu ba kia, lắc đầu nói.
"Cũng không đi tìm chị, nhìn dáng vẻ như vậy là không thèm để chúng ta vào mắt .." Hàn đại tẩu liền hừ lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận