Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 651: Hỗn Láo

Chương 651: Hỗn LáoChương 651: Hỗn Láo
Lúc bà Hàn tới tiệm tạp hóa bên này tìm Hàn Quốc Bân thì Trần Nhu cũng đang ở đó. Lúc bà ta tới thì hai vợ chồng vẫn đang bận rộn. Người ta xem nhẹ gia sản của ông chủ lớn như Hàn Quốc Bân không chỉ bởi vì không biết anh có cửa hàng ở tỉnh thành bên kia và đang hợp tác với xưởng ép dầu của Trần tam ca.
Mà còn bởi vì cả cách ứng xử của anh nữa. Làm gì có ông chủ giàu có nào lại tới cửa hàng nhỏ này làm việc bận rộn như thế cơ chứ?
Nếu giàu rồi thì người ta phải nên chướng mắt chút tiền này mới đúng.
"Lão nhị, mày lại đây." Bà Hàn vừa tới nơi thì nói luôn.
Hàn Quốc Bân cũng đi tới. Vì đang bận nên anh cũng không hỏi han vô nghĩa thêm nữa mà lập tức đi thẳng vào vấn đề "Mẹ, mẹ có việc gì thế?"
"Mày tăng giá lương thực cung cấp cho cửa hàng của em dâu ba mày à?" Bà Hàn cũng hỏi thẳng.
"Mẹ, bây giờ con đang rất bận. Đêm nay mẹ tự đi cùng với cha, lão tam và em dâu ba tới nhà con rồi bàn việc này sai, bây giờ con không rảnh nói chuyện này với mẹ đâu. Giờ mẹ về hỗ trợ em dâu ba tiếp đi." Hàn Quốc Bân nói xong liền xoay người vào cửa hàng tiếp tục làm việc. Anh phải cân lương thực cho khách hàng, còn phải giúp đỡ khách cột hàng hóa vào xe đạp cho khách nữa.
Bà Hàn thấy anh không tôn trọng mình như vậy cũng muốn phát hỏa ngay, nhưng thấy tiệm tạp hóa bên này thực sự rất bận nên cũng chỉ có thể trở vê.
Tống Hiểu Ngọc lại hỏi "Mẹ, con không để ý chút mà sao mẹ đã qua kia tìm anh hai rồi, lỡ như chị dâu hai không vui thì sao?”
"Mẹ quan tâm cô ta vui hay không làm gì? Chẳng qua là bên kia đang bận nên không rảnh nói chuyện, đêm nay mẹ sẽ qua tìm lão nhị nói chuyện tiếp!" Mẹ Hàn nói.
Buổi tối Tống Hiểu Ngọc không đi cùng, còn ông Hàn, bà Hàn và cả Hàn Quốc Lâm đều tới đây.
Hàn Quốc Lâm cười nói "Anh hai, em thấy nhà anh có rõ nhiều máy kéo, đây là chở bao nhiêu hàng hóa thế? Cuối năm anh cho em mượn một chiếc đi thu mua dê được không ạ?”
Hiện tại Hàn Quốc Bân có bốn chiếc xe vận tải chuyên dùng để chạy đường dài. Hàng hóa ở cửa hàng bên này của Mã Ngọc Linh và Trần Nhu đều dùng xe vận tải để giúp đỡ vận chuyển.
Muốn mua mẫu quần áo nào thì để Mã Ngọc Linh đi chọn, chọn xong thì để xe vận tải chở đồ về là được.
Đây là chở hàng qua lại giữa huyện thành và tỉnh thành nên số người biết đến chuyện này cũng không nhiều lắm.
Nhưng ở bản địa huyện thành bên này thì Hàn Quốc Bân đều dùng máy kéo. Anh có tổng cộng năm chiếc máy kéo.
Một chiếc đặt ở chỗ Trần tam ca bên kia để dùng. Hơn nữa bản thân Trần tam ca cũng có hai chiếc, tổng cộng có ba cái máy kéo ở bên đó để vận chuyển hàng hóa.
Còn có một chiếc chuyên dùng để chở đồ điện gia dụng cho khách hàng.
Dư lại ba chiếc dùng để vận chuyển lương thực và chờ hàng hóa. Lúc được mùa thì dùng để vận chuyển lương thực, khi nhàn hạ thi đi giúp người khác vận chuyển mấy thứ lặt vặt như gạch, mái ngói hoặc than đá.
Tóm lại đều được dùng kiếm tiền hết, sẽ không phí công mua chút nào.
Mà chiếc trước mắt là chiếc lớn nhất của Hàn Quốc Bân.
Hàn Quốc Bân nói "Cho chú mượn đi thu mua dê cũng được thôi. Thế nhưng tiền bảo dưỡng xe chú tự trả, tiền dầu cũng thế."
"Vậy thì không thành vấn đề." Hàn Quốc Lâm gật đầu nói, đây là điều đương nhiên rồi.
"Tính toán với em trai mày rõ ràng như vậy luôn à?" Bà Hàn nghe xong liền chen vào hỏi.
"Đây gọi là anh em ruột vẫn phải minh bạch chuyện tiền bạc. Chuyện này cũng giống như cha con sẽ tính toán rõ ràng chuyện tiền bạc với chú hai và chú ba ấy." Trần Nhu cười cười, nói. "Cô là cái thá gì mà dám lên tiếng? Nơi này có chỗ cho cô nói chuyện à?" Bà Hàn trực tiếp mắng.
Mặt Hàn Quốc Bân trầm xuống, Hàn Quốc Lâm lập tức xấu hổ không chịu được, vội nói "Mẹ, mẹ nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Ông Hàn cũng nói "Nếu bà không nói được lời nào tử tế thì đừng có mà lên tiếng!"
"Bây giờ có phải một câu tôi cũng không được nói hay không?" Bà Hàn kêu lên.
"Nếu đặt lão thái thái như bà nội cháu ở cổ đại thì bà chắc hẳn sẽ là cái loại mẹ chồng chanh chua chuyên bắt bẻ, khắt khe với con dâu đến chết." Tiểu lão tứ nói.
"Thằng nhóc hỗn láo, mày nói cái gì cơ?" Bà Hàn lập tức mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận