Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 652: Bảo Vệ Mẹ

Chương 652: Bảo Vệ MẹChương 652: Bảo Vệ Mẹ
"Chú ba, chú mau đưa bà nội cháu về đi thôi. Chú xem cái bộ dáng kia của bà nội cháu kìa, trông còn đẹp hơn cả bà ấy nữa. Mau đưa bà về nhanh đi chú!" Tiểu lão tứ xua tay nói.
"Thằng nhóc thúi, sao con dám nói bà nội như thế hả?" Trần Nhu nhíu mày mắng.
"Con đâu thể để bà bắt nạt mẹ như vậy được! Cũng không nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn dễ cáu giận như vậy, may mà mẹ cháu hiền đấy. Nếu mà là dì Tư của cháu thì dì ấy đã trực tiếp lấy chổi đuổi bà ra khỏi nhà rồi." Tiểu lão tứ bĩu môi nói "Ở địa bàn của nhà cháu mà còn không cho mẹ cháu nói chuyện, huyện trưởng còn chẳng dám nói như bà đâu!”
Nói xong liền nhìn thấy mẹ mình đang đi tìm roi trúc muốn đánh người, tiểu lão tứ không nói thêm nữa mà trực tiếp hô to "Mẹ, đêm nay con qua nhà dì Linh ngủ nhé, mẹ không cần để cửa cho con đâu." Sau đó cậu nhóc lập tức chạy sang nhà dì Linh của mình ở bên cạnh để xem TV
Thuận tiện tám với dì Linh về chuyện vừa nãy luôn.
Mã Ngọc Linh để cậu xem TV cùng công an Trần rồi đêm nay sẽ ngủ trong phòng của Trần Tiểu Bằng sau. Cô vốn định qua nhà Trần Nhu xem thử, nhưng nghĩ một lúc lại thôi không qua nữa. Dù gì đó cũng là mẹ ruột của Hàn Quốc Bân, cô vẫn không nên qua đó kẻo lại gây thêm rắc rối cho Trần Nhu.
Trần Nhu vào trong phòng ngồi không thèm nói chuyện thêm nữa. Cứ để Hàn Quốc Bân nói đi, cô nghe là được rồi.
Hàn Quốc Bân trực tiếp nhìn mẹ mình nói "Đêm nay mẹ phát hỏa lớn đến như vậy là bởi vì con tăng giá hàng ở cửa hàng của em dâu ba bên kia?"
"Sao cơ ạ?" Hàn Quốc Lâm vẫn chưa rõ lắm tại sao hôm nay lại phải qua đây chơi. Anh còn tưởng rằng mẹ mình muốn sang đây ngồi chơi nên mới đưa bà cùng tới đây.
"Tao chưa từng thấy người nào thâm hiểm như mày cal Ngoài mặt thì nói cho đã vào, nói cái gì mà chiếu cố người trong nhà, nhưng trên thực tế thì mày chính là Chu Bái Bì! Một cân lương thực mày kiếm được thêm hai li, mười cân lương thực hai phân, một trăm cân lương thì hai mao tiền. Một ngày bán hơn một ngàn cân lương thực thì kiếm được hẳn hai đồng rồi!" Bà Hàn trừng mắt nói "Mày thu mua ở quê thế nào thì tao không cần biết, nhưng mày dám lấy nhiều tiền như vậy của Quốc Lệ và Hiểu Ngọc sao? Tao còn xấu hổ thay cho mày!"
"Lão tam, nếu không thì chú bảo vợ mình nhập hàng ở chỗ khác đi, bây giờ ở huyện thành bên này cũng không chỉ có mình anh cung ứng lương thực. Từ ngày mai anh sẽ không để người đưa hàng hóa qua đó nữa, sau này để em ay tự nhập hành thôi." Hàn Quốc Bân nói với Hàn Quốc Lâm.
"Lão nhị, mày đang đe dọa lão tam đấy à?" Bà Hàn tức giận hỏi.
"Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, con cầu xin mẹ đấy?" Hàn Quốc Lâm nói với mẹ mình rồi lại vội quay về phía Hàn Quốc Ban "Anh hai, không phải như thế đâu, anh đừng nghe lời mẹ nói mà! Bà chỉ là một lão thái thái không hiểu chuyện thôi!"
"Sao mẹ có thể hiểu về mấy chuyện này được? Chắc hẳn là do em dâu ba bất mãn rồi. Em về bảo em dâu ba đi nhập hàng ở nơi khác đi, anh chỉ lấy giá hàng đúng như vậy thôi chứ không thể nào thấp hơn được nữa đâu." Hàn Quốc Bân nói.
Lợi nhuận từ việc bán lương thực vốn dĩ đã cực kỳ thấp, chẳng qua dựa vào lượng tiêu thụ mạnh nên mới có thêm được chút lãi. Một cân lương thực anh chỉ bán với giá hai li, giá này chính là giá gốc mà anh thu mua chỗ lương thực này từ quê rồi.
Anh đã bán rẻ đến như vậy rồi, đã vậy còn không tính chi phí thuê công nhân và cả phí chuyên chở nữa đấy?
Khi anh còn vận chuyển lương thực tới tận cửa hàng của em dâu nữa. Loại hàng như lương thực này người ta sẽ không chỉ mua vài cân vài lượng, mỗi lần tới cửa hàng cũng phải mua năm đến mười cân kia. Đôi khi còn có người tới cửa hàng mua hẳn hai, ba bao lương thực nữa là. Nếu cả ngày chỉ bán mỗi lương thực thì căn bản bán được một hai ngàn cân một ngày cũng không phải là quá hiếm thấy, nhiều khi còn bán được cả mấy ngàn cân ấy chứ.
Trừ cái này ra còn có cả lợi nhuận từ việc bán đầu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận