Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 656: Hòa Thuận

Chương 656: Hòa ThuậnChương 656: Hòa Thuận
Sáng ngày hôm sau lúc Hàn Quốc Lệ tới bán bánh bao thì đã nhắc đến chuyện này với chị dâu hai của mình.
Trần Nhu nói: "Cửa hàng của em bên kia thì chị vẫn tính giá cũ. Nếu Tống Hiểu Ngọc không nhập hàng từ chỗ bọn chị nữa thì đi chỗ khác cũng được, không cần miễn cưỡng đâu."
Hàn Quốc Lệ biết chị dâu hai của mình đã thực sự tức giận, nói: "Chị dâu hai, chị đừng chấp nhặt với em ấy mà, thực ra tính tình của em ấy vốn dĩ đã như vậy rồi."
Trần Nhu cười cười: "Tính tình em ấy thế nào thì chị không cần biết. Các gia đình đang tự mình sống êm đẹp, em ấy muốn làm ầm 1 không giữ thể diện thì chị đây cũng đành để em ấy náo loạn thôi."
Nói một câu không khách khí thì Trần Nhu thực sự còn chẳng đặt cô em dâu Tống Hiểu Ngọc này vào mắt nữa. Chênh lệch giữa hai nhà đã bị kéo ra từ lâu, mấy chuyện như thế này Trần Nhu đều lười so đo với cô ta.
Nhưng một khi Tống Hiểu Ngọc đã dám đụng vào điểm mấu chốt của cô thì Trần Nhu sẽ không bao giờ dung túng cho cô ta nữa.
Cũng nên để cho cô ta hiểu rõ rằng việc phụng dưỡng ông bà Hàn vốn dĩ chính là trách nhiệm của cô ta và Hàn Quốc Lâm, đại phòng và nhị phòng chỉ cần bỏ ra phí phụng dưỡng là được rồi.
Trước đây cô ta nhận mấy thứ kia của ông bà Hàn cũng không phải là nhận không đâu!
Hiện giờ nếu cô ta hiểu rõ được chuyện này thì cũng phải biết rằng mình nên thu liễm bớt. Lại nói, cũng chỉ còn cách nhân nhượng vài phần thôi, nếu không thì cô ta còn có thể làm như thế nào được nữa?
Trần Nhu cũng không thèm để tâm nữa.
Hàn Quốc Lệ xác thật có chút tiếc nuối, mọi việc đang yên đang lành lại náo loạn thành như vậy.
Hôm nay Trương Giang không cần đi làm, hiện tại nếu anh không phải đi làm thì đều qua cửa hàng từ sớm để mở hàng. Lúc thấy vợ mình vừa tới đây vừa thở dài, anh liền hỏi: "Sao thế? Việc buôn bán của tiệm bánh bao bên kia không tốt à?"
"Bên kia buôn bán khá tốt, nhưng mà Hiểu Ngọc lại náo loạn thành ra thế kia." Hàn Quốc Lệ nói.
Trương Giang cũng biết đến chuyện này vì đã nghe con gái kể, nói: "Anh thấy tốt nhất là em đừng lo có mà lo chuyện bao đồng. Việc này chẳng có quan hệ gì với em cả, đừng có rảnh rỗi quá mà xía vào."
"Sao anh có thể nói như vậy được? Cả gia đình hòa thuận thì phải tốt hơn chứ?" Hàn Quốc Lệ nói.
"Muốn hoà thuận như thế thì mỗi người cũng phải đều hiểu chuyện mới được, chứ một số người cố ý muốn giả bộ hồ đồ để kiếm lợi cho mình thì không thể nào dung túng mãi được. Hôm nay thành ra như vậy đều là tự mình chuốc lấy chứ chẳng liên quan gì tới người khác cả, đó cũng là do trong lòng em dâu ba không có ý tốt thôi!" Trương Giang vốn không định nói chuyện này ra, nhưng không phải là vợ anh gợi chuyện trước sao? Anh cứ việc dứt khoát nói thẳng thôi.
Về cha mẹ vợ của anh thì khó mà nói được vì đó là trưởng bối, cũng khá là quan tâm giúp đỡ người con rể là anh. Thế nhưng là cha mẹ vợ là cha mẹ vợ, cách đối xử của hai ông bà đối với mấy gia đình ba anh em vợ của anh lại cực kỳ khác nhau.
Thực ra con người cậu ba khá được, nhưng đối với vị mợ ba Tống Hiểu Ngọc này thì ấn tượng của Trương Giang với cô ấy cũng không được tốt cho lắm.
Tính tình của vị mợ ba này kiêu ngạo thì đúng là kiêu ngạo thật, nhưng lại không phải loại kiêu ngạo khiến người ta yêu thích mà là cái loại tính cách khiến người khác cảm thấy phiền toái.
Giả dụ như, đã muốn chiếm lợi của người khác mà cô ta còn bày ra sắc mặt như người ta nợ mình vậy, có phiền phức hay không cơ chứ?
Nói nhiều thì có vẻ như anh rất hẹp hòi nên anh mới không nói ra, nhưng không nói không có nghĩa là trong lòng anh không khó chịu.
Nói luôn đến chuyện vừa rồi đi, cô ta cũng giỏi thật đấy. Còn dám xúi giục ông bà Hàn qua nhị phòng làm loạn, cô ta thực sự nghĩ rằng nhị phòng dễ bị bắt nạt đến vậy à? Trương Giang cũng chẳng hiểu nổi tại sao vợ mình lại phải nghĩ ngợi nhiều về loại chuyện này. Chuyện gì muốn đến thì sẽ đến thôi, cũng không thể nào chỉ vì một câu nói của cô mà thay đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận