Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 657: Đầu Gỗ

Chương 657: Đầu GỗChương 657: Đầu Gỗ
"Lời này anh nói với em thì không sao, nhưng anh mà dám nói chuyện này ra ngoài thì coi chừng em đấy!" Hàn Quốc Lệ lườm anh, đe dọa.
"Biết rồi mà, anh là loại người tự rước họa vào thân như thế chắc? Thay vì lo lắng mấy chuyện không đâu này thì em thà lo lắng về việc mẹ anh muốn tới nhà mình ở đi còn hơn!" Trương Giang nói.
Nói đến chuyện này, lực chú ý của Hàn Quốc Lệ ngay lập tức bị dời đi, nói: "Em đã nói với anh rồi cơ mà! Em sẽ không đồng ý cho mẹ anh ở với nhà mình đâu, việc này không cần thương lượng thêm nữa. Trước chúng ta còn có anh cả và anh hai của anh nữa, tính thế nào cũng không đến lượt nhà mình được!"
Cô đối với người mẹ chồng kia của mình chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào cả. Dù có thương lượng bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng việc này cũng không thể rơi xuống đầu của nhà cô được đâu!
"Anh thấy thái độ của chị dâu hai với mẹ vợ không khác gì thái độ của em với mẹ anh đâu." Trương Giang cười trêu chọc một câu.
Hàn Quốc Lệ cũng thở dài, nếu không thì sao người ta lại nói mỗi nhà đều có một khó khăn riêng cơ chứ. Trước giờ cha mẹ cô chưa từng giúp đỡ cho hai anh trai cô cũng bởi vì thiên vị bất công, chuyện này cô đã nhìn thấy từ nhỏ đến tận bây giờ rồi. Còn cả lúc chia nhà ở riêng năm đó hai ông bà cũng thiên vị Hàn Quốc Lâm đến tận trời, đương nhiên là chị dâu cả và chị dâu hai không muốn phụng dưỡng họ rồi.
Thực ra Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng không có để tâm quá nhiều đến chuyện lần này, cũng chỉ là một việc rất nhỏ mà thôi.
Chẳng qua Tống Hiểu Ngọc hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng, lúc mẹ Tống vào thành thăm Tống Hiểu Ngọc liền kể hết một bụng bực tức cho bà nghe.
Thực sự là nghẹn khuất không chịu nổi nữa rồi!
Bây giờ nhị phòng đúng là càng ngày càng không khách khí, điều này khiến Tống Hiểu Ngọc vô cùng khó chịu. Cô ta có cảm giác như mình là thuộc hạ kiếm ăn từ chỗ người ta nên phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống vậy.
Mẹ Tống nghe xong liền liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Cái đầu kia của con quá là giống cha con mà, thực sự đúng là đầu gỗ!"
Tống Hiểu Ngọc lập tức ấm ức không chịu nổi: "Mẹ, con đã bị người ta bắt nạt đến như vậy mà mẹ còn mắng con là đầu gỗ à?"
"Nếu con không phải đồ đầu gỗ thì sao có thể làm ra loại chuyện này được? Người bình thường luôn luôn đối xử thật tốt với những thân thích có uy tín có danh dự thế này, còn con thì lúc nào cũng chỉ muốn đắc tội với người ta thôi. Rốt cuộc là con có ý gì thế hả?" Mẹ Tống không hiểu rốt cuộc con bà nghĩ cái gì nữa, hỏi.
Tống Hiểu Ngọc không nhịn được nói: "Nhưng cha mẹ chồng ở nhà con rồi mà!"
"Lần trước nói chuyện với con mẹ còn tưởng là con hiểu rõ rồi, không ngờ con vẫn là cái bộ dáng ngu ngốc như vậy." Mẹ Tống hừ lạnh nói. Nói xong, bà nhìn nhìn quanh cửa hiệu mặt tiền, hỏi: "Mẹ chồng của con đâu?"
"Hôm nay bà ấy không có tới." Tống Hiểu Ngọc đáp.
Hôm nay bà Hàn không tới đây, trong lòng bà vẫn tức giận cho nên có chút không thoải mái, vẫn đang nằm trong nhà.
Mẹ Tống liền nói tiếp: "Lần trước đã bảo con phải chăm sóc ông bà Hàn thật tốt rồi, sao con lại không nghe lời mẹ thế hả? Nhị phòng bọn họ có tiền như vậy, hiện giờ ông bà Hàn vẫn còn khoẻ nên vẫn có thể hỗ trợ cho các con, chờ sau này họ già rồi không đi lại được nữa thì hai vợ chồng nhị phòng nhất định sẽ không bỏ mặc không quan tâm đâu. Me thấy nhất định nhị phòng sẽ mời một bảo mẫu qua đây chăm sóc hai ông bà, có khi còn không cần các con phải bỏ tiền ra nữa ấy chứ!"
"Ngay cả một chút lương thực mà cũng không chịu giảm giá bớt, sao có thể trông mong vào việc họ mời bảo mẫu được cơ chứ?" Tống Hiểu Ngọc tức giận nói.
"Hai chuyện này sao mà giống nhau được?" Mẹ Tống hận rèn sắt không thành thép, nói: "Con nghĩ rằng mẹ không biết lần này con đánh chủ ý gì lên hai vợ chồng bọn họ à? Đã có ý đồ như vậy rồi mà còn muốn họ dung túng cho con nữa? Mẹ cũng coi như là hiểu rõ tính cách người chị dâu hai kia của con, thấy ông bà Hàn vào thành cô ấy lập tức cho họ 30 đồng tiền trợ cấp sinh hoạt luôn là mẹ biết cả đời này con cũng không phải đối thủ của cô ấy rồi. Con cũng đừng có mà làm mấy cái chuyện vớ vẩn kia nữa, cứ cam tâm tình nguyện chăm sóc cho cha mẹ chồng con thì sau này cuộc sống của con cũng sẽ không quá tệ đâu. Con cứ gây chuyện ầm 1 như vậy thì không chỉ phải phụng dưỡng cha mẹ chồng mà còn chẳng chiếm được chỗ tốt nào nữa ấy chứ, đến lúc đó nói không chừng ngay cả Quốc Lâm cũng sẽ oán trách con gây sự không đâu nữa kìa. Mẹ cũng chẳng hiểu nổi là con đang uất ức vì chuyện gì nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận