Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 659: Đáng Đời

Chương 659: Đáng ĐờiChương 659: Đáng Đời
"Đáng đời!" Mẹ Tống hừ lạnh, nói: "Tất cả đều là do con nhàn rỗi đi kiếm chuyện!"
"Đã nhiều ngày Quốc Lâm không thèm để tâm đến con rồi, ngay cả một câu cũng lười nói với con nữa." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Tự mình ngẫm lại xem nên làm thế nào đi! Đừng cứ có việc là đi tìm mẹ mãi như thế, chính mình cũng nên mở mang đầu óc đi." Mẹ Tống xua tay nói.
"Mẹ, có người mẹ nào lại nói con gái ruột của mình như vậy không?" Tống Hiểu Ngọc không nhịn được nói.
"Nếu con mà có đầu óc thì đã không gây ra loại chuyện này rồi! Được rồi, mẹ qua khu buôn bán bên kia mua ít đồ đạc đã, con tự mình suy ngẫm lại đi." Mẹ Tống nói xong liền mặc kệ cô ta.
Chờ đến lúc dạo khu buôn bán bên kia mua đồ đạc xong xuôi trở về, mẹ Tống còn có chút kinh ngạc cảm thán, nói: "Cái tiệm gia cụ Khải Phàm kia cũng thật khó lường mà. Những thứ như tủ lạnh, máy giặt rồi TV lớn gì đó đều có đủ hết, thế mà cũng không sợ bị người ta trộm mất. Mẹ còn nghe nói là bên kia còn có một chỗ lớn hơn nữa!"
"Sợ øì, ai mà dám đi trộm bên kia cơ chứ? Con nghe nói anh hai hợp tác với người ta, những người đó cũng không phải dạng vừa đâu. Vậy cho nên cũng chẳng có trộm nào dám nhom ngó cả." Tống Hiểu Ngọc nói.
Mẹ Tống gật gật đầu, nói: "Nghĩ xong mình phải làm gì chưa?”
"Mẹ, mẹ gợi ý cho con một chút đi mà." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Tới tiệm bán trang sức vàng ở khu buôn bán bên kia đánh một đôi hoa tai vàng mấy trăm đồng tiền cho mẹ Quốc Lâm là được. Sau này chỉ cần không nhắc tới việc dưỡng lão này nữa là mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi." Mẹ Tống liền trả lời.
Tống Hiểu Ngọc không thể tưởng tượng nổi mà nhìn mẹ mình. Thế nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mẹ Tống, trong lòng cô ta vẫn phải niệm một trăm lần về sau mấy thứ này vẫn là của mình thì mới áp xuống nỗi tiếc tiền trong lòng mình được!
Bây giờ thì vẫn chưa rảnh rỗi để đi mua được, nhưng Tống Hiểu Ngọc vừa về nhà liền nói với Hàn Quốc Lâm rằng chờ cuối năm sẽ đi mua cho bà Hàn một đôi hoa tai vàng.
Hàn Quốc Lâm nhìn cô ta một lúc, nói: "Sau này nếu mẹ vợ vào thành thì em nhớ bảo bà qua chỗ anh. Con rể bán thịt heo sao có thể không hiếu kính cho mẹ vợ được?”
Không cần phải nói cũng biết là mẹ vợ anh nhất định đã tới, tuy mẹ vợ không qua sạp thịt bên kia nhưng anh vẫn đoán được.
Thời gian gần đây cực kỳ bận rộn, hai vợ chồng Trân Nhu và Hàn Quốc Ban đều bận rộn từ sáng sớm đến tận tối muộn.
Thế nhưng thời tiết năm nay không được thuận lợi cho lắm, mới đầu tháng mười đã mưa rất to rồi.
"Không kịp thu lương thực chắc người ta phải khóc mất." Trần Nhu nhìn thời tiết hôm nay, nói.
Bây giờ vẫn là thời gian phơi lương thực, nếu nhanh tay thì có thể thu hết vào kịp, nhưng nếu chậm trễ một chút thì nhất định là sẽ tổn thất không ít.
Hôm nay xác thực là có không ít nông dân phải chịu tổn thất. Thế nhưng may mắn là cơn mưa không kéo dài quá lâu, nếu không thì thật đúng là thảm họa.
Tổn thất như hiện tại cũng là tổn thất, nhưng rốt cuộc vẫn ở trong phạm vi chịu đựng của mọi người.
Bởi vì trời mưa nên đương nhiên Trân Nhu không mở cửa hàng buôn bán nữa, cũng coi như là được nghỉ ngơi mấy ngày.
Mã Ngọc Linh qua đây bảo cô nhận điện thoại.
Năm nay Mã Ngọc Linh vừa lắp đặt một bộ điện thoại, tốn tận mấy ngàn đồng tiền. Trần Nhu cũng có chút bội phục cô ấy bởi vì cũng chẳng có ai gọi tới nhà cô ấy làm gì. Người gọi điện chủ yếu chỉ có Trần Tiểu Bằng bên kia mà thôi. Thế nhưng một tháng Trần Tiểu Bằng cũng chỉ gọi hai ba cuộc điện thoại về nhà, ngoài ra điện thoại chẳng còn tác dụng gì khác nữa cả. Vậy mà Mã Ngọc Linh vẫn lắp một bộ điện thoại.
Trần Nhu cũng không khách khí với Mã Ngọc Linh làm gì, trực tiếp báo số điện thoại nhà cô ấy cho Tô Miên Miên và cả lão đại, dặn họ nếu có chuyện gi thì gọi điện trực tiếp tới số máy kia.
Lần này là Tô Miên Miên gọi tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận