Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 660: Anh Em Ket Nghia

Chuong 660: Anh Em Ket NghiaChuong 660: Anh Em Ket Nghia
Sau khi Trần Nhu đi qua nhà bên cạnh liền cầm điện thoại, cười nói: "Chị bận rộn xong rồi đấy hả?"
"Bận bịu xong xuôi rồi. Làm người trông trẻ cũng khó thật đấy, chị mệt mỏi quá luôn." Tô Miên Miên cười cười trả lời.
"Chăm sóc trẻ con đương nhiên là rất khó, chẳng qua chờ đến lúc chị quen việc thì sẽ tốt hơn thôi. Chị suy nghĩ kỹ chưa, năm nay có muốn về nhà ăn tết không?" Trần Nhu hỏi.
"Năm nay phải về rồi. Thừa Diệu bảo là sau này mỗi năm đều phải trở về ăn tết." Tô Miên Miên đáp.
Trần Nhu lập tức hiểu rõ.
Tuổi ông cậu cô càng lúc càng lớn nên anh họ ba của cô muốn trở về nhìn ông nhiều hơn một chút, dù sao thì một năm cũng chỉ về được có một lần mà thôi.
"Mọi người thấy thịt khô kia ăn thế nào? Nếu mọi người thích thì năm nay em sẽ làm nhiều thêm một chút." Trần Nhu cười nói.
"Thịt khô ngon lắm al Cô năm ơi, cô làm nhiều vào nhé, bao giờ về quê mẹ cháu sẽ trả tiền!" Tam Hổ ở đầu bên kia điện thoại nói.
"Tam Hổ cũng ở đó à?" Trần Nhu cười hỏi.
"Nó biết chị gọi điện thoại cho em nên xán tới đây đấy, còn đang thắc mắc sao nó lại nhiệt tình như thế đây. Giờ thì biết rồi, thằng nhỏ tới đây vì muốn ăn đây mà." Tô Miên Miên cười mắng.
"Cô năm ơi, tiểu lão tứ có ở đó không a?" Tam Hổ hỏi.
"Con tránh qua một bên đi." Tô Miên Miên xua cậu bé đi rồi tiếp tục trò chuyện cùng Trần Nhu, còn hỏi cô: "Diệp Thiến chắc hẳn sẽ không về quê đi quấy rầy cuộc sống của chú em họ bên chồng kia của em em đâu nhỉ?"
"Có chuyện gì à?" Trần Nhu hỏi lại.
"Hôm trước chị gọi điện về hỏi thăm mẹ chị, nghe mẹ chị nói là cô ta đã kết hôn rồi, làm mẹ kế của con nhà người ta đấy. Chẳng qua cuộc hôn nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì, vợ cũ của người đàn ông kia thường xuyên bị hắn ta đánh đập nên mới ly hôn. Mẹ chị nhắc mãi với chị là Diệp Thiến nhất định là nhìn trúng việc hắn ta mở công xưởng, có nhiều tiền nên mới cưới hắn ta. Người đàn ông kia cũng đã năm mươi mấy rồi mà." Tô Miên Miên nói.
Trần Nhu nói: "Cô ta thấy vui là được rồi."
"Vậy cũng đúng. Nhưng thực ra chị vẫn không hiểu, cuộc sống cô ta đang tốt đẹp như vậy mà sao lại phải tự mình đi đến bước này cơ chứ?" Tô Miên Miên cảm thán.
"Đều là do bản thân mình lựa chọn, oán trách ai được bây giờ?" Trân Nhu ăn ngay nói thật. Hai người trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy.
"Tiền điện thoại cứ để lão Trần đi trả là được rồi mà. Gọi có vài cuộc điện thoại mà cũng phải để anh Quốc Bân đi trả phí điện thoại, cô thấy tôi khó tính lắm hay sao mà tính toán kỹ càng như vậy làm øì? Trước đó tôi và lão Trần cứ hai ba ngày lại qua đó ăn cơm sao không thấy cô đòi tiền?" Mã Ngọc Linh hỏi cô.
"Hôm nay tôi định làm thêm nhiều thịt khô chút. Đến lúc đó tôi sẽ cho cô thêm một phần nhé, giữ lại ăn hay đem đi cho đều được." Trần Nhu cười nói.
"Vậy tôi đây không khách khí với cô đâu đấy." Mã Ngọc Linh cũng cười.
Trần Nhu vẫy vẫy tay rồi cầm ô che mưa về nhà nấu cơm. Tiểu lão tứ đang ở trong phòng bếp gọt khoai tây, nhìn thấy mẹ mình về liền hỏi ngay: "Mẹ, năm nay cậu họ ba của con có muốn về nhà ăn tết không vậy mẹ?"
"Nghe mợ họ của con nói là sau này hàng năm đều sẽ về nhà ăn tết." Trần Nhu đeo xong tạp dề liền đáp.
"Đúng là nên về quê nhiều hơn. Ông cậu của mẹ đã ngần ấy tuổi rồi, về nhìn ông nhiều chút thì sau này mới không phải hối hận." Tiểu lão tứ nói.
Trần Nhu cười cười: "Lúc nãy Tam Hổ còn hỏi mẹ xem con có ở bên đó không, chắc là muốn tâm sự với con một chút đấy." "Chờ đến tết ve quê rồi nói chuyện sau đi ạ. Tiên điện thoại đắt như vậy, con sợ anh ấy không có tiền tiêu vặt để gọi, đi xin mẹ anh ấy tiền thì sẽ bị đánh mất." Tiểu lão tứ đáp.
"Anh Tam Hổ của con cũng có tiền tiêu vặt riêng mà." Trần Nhu nói.
"Anh ấy còn nghèo hơn cả con nữa, lấy đâu ra tiền tiêu vặt được cơ chứ? Một khi tiền tới tay anh ấy thì anh ấy sẽ tiêu hết ngay, tiêu tiền còn nhiều hơn cả con ấy chứ." Tiểu lão tứ nói.
Trần Nhu cười cười, nói: "Tính cách Tam Hổ hào sảng mà, tiền của thằng bé đều dùng để mời bạn bè hết."
"Mợ họ của con nói anh ấy chính là một người cộc lốc." Tiểu lão tứ nhếch miệng cười.
"Nhưng thằng bé đâu có khờ, sau khi Tam Hổ lớn lên nhất định sẽ thành châu báu." Trần Nhu nói.
"Mẹ à, nếu để Tam Hổ nghe được lời này thì anh ấy nhất định coi mẹ như anh em kết nghĩa." Tiểu lão tứ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận