Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 661: Ngoan Ngoãn

Chương 661: Ngoan NgoãnChương 661: Ngoan Ngoãn
Trần Nhu cười cười, dùng khoai tây mà tiểu lão tứ đã gọt để hầm một nồi xương sườn khoai tây. Cô còn nấu một nồi canh thịt dê củ cải, đợi lúc nữa lại xào thêm một đĩa trứng gà nữa là xong cơm chiều rồi.
Chờ lão nhị học bổ túc về thì Trần Nhu liền xào nốt món trứng gà, cả nhà cùng ngồi ăn cơm.
"Cuộc sống hiện tại đúng là càng ngày càng tốt mà, bây giờ mà đã có thịt dê rồi." Hàn Chanh vừa gam sườn dê vừa nói: "Con nhớ năm trước phải đến đầu tháng 11 thì người ta mới bắt đầu bán thịt đê."
"Năm nay đỉnh núi của thôn bên kia bờ sông bên kia được nhận thầu làm trại chăn dê, người ta nuôi tận mấy trăm con dê cơ mà." Hàn Quốc Bân nói.
"Vậy không phải là có rất nhiều sữa dê sao ạ?" Tiểu lão tứ nói.
"Sữa dê tanh như vậy mà em lại thích uống hả?" Hàn Chanh ghét bỏ.
"Năm nay Lệ Hoa và Quốc Minh có nuôi được nhiều dê không?" Trần Nhu hỏi.
"Nghe nói họ nuôi hơn hai mươi con." Hàn Quốc Bân đáp.
Trần Nhu nói: "Em nghe nói năm nay hai vợ chồng Xuyên Tử cũng nuôi không ít dê." "Cũng không hơn kém nhà Quốc Minh bao nhiêu đâu. Hai vợ chồng Xuyên Tử cũng hăng hái lắm. Nhà họ bên kia có một miếng đất trống ấy, họ rào xung quanh lại coi như chỗ nuôi dê." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu cười cười, bảo lão nhị ăn nhiều một chút: "Bây giờ trường con ngày nào cũng phải học bổ túc, nhớ phải chú ý rèn luyện thân thể thêm đấy."
"Vâng, tạnh mưa rồi con sẽ đi chơi bóng rổ. Đến lúc đó con sẽ về muộn nên mọi người không cần đợi con đâu, cả nhà cứ ăn trước rồi để lại ít đồ ăn cho con là được rồi." Lão nhị Hàn Chu nói.
Mấy ngày sau trời lại trong xanh như cũ, nhưng bởi vì trận mưa này nên nhiệt độ không khí cũng giảm xuống.
Chẳng qua việc buôn bán vẫn diễn ra bình thường như trước. Bận rộn đến tận đầu tháng chạp rồi Trân Nhu mới nghỉ ngơi chút để bắt đầu làm thịt khô.
Tháng chạp tháng chạp, đây còn không phải thời gian chuyên làm thịt khô hay sao?
Vỗn di cô cũng muốn làm lạp xưởng nhưng làm lạp xưởng tốn công quá nên đành từ bỏ, làm thịt khô là được rồi.
Thịt heo đều là do Hàn Quốc Bân đi qua chỗ lão Dương bên kia mua về. Trần Nhu cũng chi mạnh tay, lần này cô trực tiếp mua một trăm cân thịt dùng để làm thịt khô.
Sân sau bên kia tất cả đều là thịt khô hết.
Mã Ngọc Linh không có tay nghề như Trần Nhu, nhìn đến nỗi thèm không chịu được mà nói: "Thịt khô này làm xong nhất định là có đủ cả sắc hương vị!"
"Làm cho cô hai mươi cân đấy, bao giờ phơi đủ rồi thì trực tiếp xách về nhà là xong. Nhà cô giữ lại ăn hay đem cho người thân đều được hết." Trần Nhu nói.
Thực ra thịt khô chỉ cần phơi khoảng bảy tám ngày là có thể ăn rồi, thế nhưng Trần Nhu vẫn phơi thịt hẳn mười ngày rồi mới bảo Mã Ngọc Linh cầm hai mươi cân về.
Để lại cho Tô Miên Miên mười lăm cân, nhà mình lưu mười lăm cân, một trăm cân thịt thì làm ra được khoảng 70 cân thịt khô. Hai mươi cân thịt còn lại Trần Nhu liên chia đều ra.
Cũng không quá nhiều, nhưng cái chính là có tâm ý.
Ông bà Hàn bên kia cũng có một phần. Họ có chê ít hay không thì Trân Nhu không biết, có mang qua cho là được rồi.
Trần Nhu nhìn ra được, Hàn Quốc Bân thấy cha mẹ mình thiên vị tam phòng như vậy nên trong lòng anh không hề thoải mái chút nào nữa, chính là tâm thái đã nhìn rõ mọi chuyện.
Nhưng Trần Nhu biết nếu cô mang càng nhiều đồ qua cho bên kia thì tâm thái của Quốc Bân nhà cô lại càng rõ ràng hơn.
Cho nên cô không hề tiếc mà tặng rất nhiều đồ qua đó, thậm chí cô còn gọi điện thoại cho lão đại hỏi xem năm nay mang mấy con vịt nướng về nhà? Trần Nhu bảo cậu mang thêm một con về cho ông bà nội.
Còn chỗ vịt nướng còn lại mà cậu mang về cũng không thay đổi nhiều, trừ bỏ bố mẹ hai bên thì đều được chia cho mấy người thân hết. Chẳng qua Mã Ngọc Linh còn dặn lão đại mang thêm hai con về cho mình, chắc là muốn mang về cho nhà mẹ đẻ.
Hôm nay Trần Nhu và Hàn Quốc Bân đang bận rộn ở cửa hàng thì thấy có hai cô bé tới đây, đều rất xinh đẹp.
"Các cháu muốn mua gì à?" Trần Nhu hỏi.
"Dì ơi, nơi này là cửa hàng của nhà Hàn Chu đúng không ạ?" Một cô bé mặt tròn hỏi.
"Đúng rồi, các cháu là bạn học của Hàn Chu à?" Trần Nhu cười hỏi.
"Cháu không phải đâu ạ, em họ cháu mới là bạn học của cậu ấy." Cô bé mặt tròn liền chỉ chỉ vào cô bé mặt trái xoan xinh đẹp đứng đẳng sau.
"Chào dì ạ." Cô bé mặt trái xoan ngọt ngào chào Trần Nhu.
"Chào các cháu." Trần Nhu cười gật gật đầu, nói: "Bây giờ thời tiết lạnh lắm, bên ngoài cũng rét nữa, bên này lại không có gì để chiêu đãi các cháu cả. Nếu có rảnh thì các cháu lên nhà trên ngồi đi, nước trà và bánh ngọt trong nhà đều có đủ."
"Không nói tiếng nào với Hàn Chu mà cứ tới nhà như vậy có phải là không được tốt cho lắm hay không ạ?" Cô bé mặt trái xoan hỏi.
"Việc này thì có gì mà không tốt đâu chứ? Hôm nay các cháu không phải đi học, bản thân thằng bé cũng đang ở nhà ôn tập mà. Ở nhà còn có cả mấy đứa em gái của Hàn Chu nữa, nếu các cháu muốn thì cứ qua nhà dì chơi đi." Trần Nhu nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận