Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 665: Qua Tet

Chuong 665: Qua TetChuong 665: Qua Tet
Hai người Trần Nhu và Trần tứ tỷ tới trung tâm thương mại bên này để mua trang sức vàng, lúc này người tới đây mua trang sức vàng cũng không ít
Cũng có rất nhiều cửa hàng làm ăn buôn bán khác được mở ra, nhưng mà với những cửa hàng bán trang sức vàng bạc trong trung tâm thương mại thì ăn tết chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Tết nhất cần lễ lạc, đương nhiên là sẽ bán được so với bình thường nhiều.
Mà hiện tại không thể nghi ngờ được rằng đeo trang sức vàng bạc là trào lưu rất được chào đón, đặc biệt là với những người có tiền.
Mỗi chỉ hơn một trăm đồng tiền, Trần Nhu và Trần tứ tỷ mua một đôi vừa khéo mười chỉ, tốn hơn ngàn đồng tiền.
Nhưng mà hai chị em đều thích đôi hoa tai này.
Mua xong cho mẹ bọn họ, Trần tứ tỷ bắt đầu chọn cho chính mình, còn bảo Trần Nhu mua cùng chị.
"Em không mua đâu, chị tư, chị mua đi." Trần Nhu cười nói.
Trần tứ tỷ cũng biết rằng em rể mua cho em gái mình rất nhiều, cười nói: "Vậy để chị tự chọn cho mình một đôi." Hiện tại chị cũng phải mua cho bản thân ít trang sức vàng để cất giữ, bởi vì chị chẳng có thứ gì đáng quý cả. Vậy nên Trân tứ tỷ mua cho mình một chiếc nhẫn vàng, giá cả cũng hơi cao.
Trên thực tế hiện tại trang sức vàng bạc đắt hơn trước kia rất nhiều, thời trẻ Hàn Quốc Bân dùng 200 đồng tiền mua cho cô cái vòng tay vàng kia, hiện tại có bỏ ra bốn ngàn đồng tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Hiện tại cô rất ít mua trang sức vàng, đều là do Hàn Quốc Bân mua không xem giá, thường xuyên tới đây trông cửa hàng điện gia dụng thì mua về cho cô.
Cô mà mua còn có rất nhiều ưu đãi, người bán đều quen mặt anh.
Nhưng mà Trần Nhu mua cũng không cần chiết khấu, cũng không muốn thiếu nhân tình của người khác, mấy người đàn ông như Hàn Quốc Bân có lui tới với nhau cũng là chuyện của đám đàn ông bọn họ.
Mua trang sức xong hai chị em cũng không vội vàng đi về mà tiếp tục dạo trung tâm thương mại.
"Năm nah An Văn và An Võ đều về nhà cả." Trần tứ tỷ cười nói: "Chị và anh rể của em đều tính toán năm nay không về trong thôn nữa, chẳng muốn mệt, ở luôn trong thành phố ăn tết luôn, để anh ấy dẫn theo An Văn An Võ manh chút lễ về là được."
"Tiểu Mạch còn nhỏ nên ít đi cũng được, mua ít lễ mang về là được, những việc khác không thành vấn đề." Trần Nhu nói. Hai chị em mua không ít đồ đạc, đều là đồ để mang về quê làm quà tết.
Trần Nhu còn mang riêng theo một cái rổ tới đây, hai chị em mỗi người sách một bên đi dạo, chính là tiêu một chút phí
Từ trong trung tâm thương mại đi ra, họ gặp được người quen.
Hai người Lý Đại Nguyên và Lý Mai dẫn theo đám trẻ tới trung tâm thương mại mua đồ chuẩn bị cho năm mới.
Trần Nhu muốn vờ như không nhìn thấy nhưng mà Lý Đại Nguyên lại lên tiếng chào hỏi, còn rất nhiệt tình.
Trần Nhu không cần hỏi cũng biết mấy mẹ con bên cạnh là ai, nhưng hắn đã lên tiếng chào hỏi thì cô cũng đành nói: "Anh Đại Nguyên anh cũng tới đây mua sắm đồ tết hả?"
"Đúng vậy, năm nay cửa hàng đóng cửa sớm, khó có được thời gian rảnh nên tới đây mua sắm một ít, năm nay các cô cũng muốn về quê ăn tết hả?" Lý Đại Nguyên nói.
"Quốc Bân nói rằng phải về." Trân Nhu cười cười: "Vậy anh Đại Nguyên cứ đi dạo đi, em thấy hôm nay trời âm u quá, không biết lát nữa có tuyết rơi hay không, cần về nhà nhanh một chút."
"Được." Lý Đại Nguyên gật gật đầu nói.
Trần Nhu và Trần tứ tỷ vừa đi, Lý Mai liền nói: " Đại Nguyên, anh còn chưa giới thiệu cho em một chút."
"Chẳng phải là vợ Quốc Bân lo lắng sợ tuyết sẽ rơi ư, đi rất gấp, chờ tới năm mới anh sẽ đưa em tới nhà họ." Lý Đại Nguyên cũng liền giải thích.
"Vậy được." Lý Mai cũng không bị ngốc, cô ta nghe được từ lời nói của Trần Nhu hai chữ Quốc Bân, đây là ông bạn già của Đại Nguyên nhà cô ta.
Cô ta không chỉ nghe nói qua mà cũng đã gặp qua, hàng hoá trong cửa hàng đều do anh cung cấp, cô ta thử so với mấy nhà khác, giá lương thực giống ở bên ngoài, nhưng ngày nào cũng được giao hàng tận nhà, còn có những thứ như dầu đậu nành dầu đậu phộng cũng có ích lợi hơn nhiều so với thị trường bán si bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận