Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 67: Bi Doa Cho Một Trận

Chương 67: Bi Doa Cho Một TrậnChương 67: Bi Doa Cho Một Trận
Lúc về đến nhà trời cũng sắp tối, nhiệt độ không khí rất thấp, qua nhà đại đội trưởng trả xe đạp xong liền trở về.
"Sao còn mua nhiều đồ vật như vậy?" Trần Nhu đỡ lấy đồ vật, nói.
Táo đỏ là Trần Nhu bảo mua, đưa tiền cho anh, nhưng những đồ vật còn lại cô không bảo mua.
"Khó lắm mới đi vào thành được một chuyến liền mua về luôn, nếu không qua mấy ngày cuối năm, cái gì cũng đều khan hiếm." Hàn Quốc Bân nói.
Sang năm đến lúc sinh con lại phải bắt đầu làm việc, loại đồ vật như đường đỏ, cũng không rảnh đi mua, nên mua trước mang về cất trong nhà, khi nào muốn dùng thì lấy ra.
Trần Nhu vẫn có chút tiếc tiền, nhưng mua cũng mua rồi, cũng không nói gì thêm.
Nông lịch tuần cuối tháng 11, ngày đó liền 6 trầm ô trầm, lạnh đến không chịu được, tuyết cũng rơi xuống mỗi ngày.
Bởi vì đi làm về không có tiện, Tống Hiểu Ngọc trực tiếp về nhà mẹ đẻ ở, Cha mẹ Hàn thế mà đưa không ít lương thực đi ra ngoài, lo lắng bị nhà thông gia nói chiếm tiện nghi nhà họ.
Nhưng mà những việc này đều không liên quan øì đến nhà cô, Trần Nhu và Hàn Quốc Bân ngồi trên giường đất nhà mình nói chuyện.
"Giờ này sang năm tiểu gia hỏa nhà chúng ta cũng ra đời rồi." Hàn Quốc Bân nhếch miệng cười nói.
Trần Nhu gặm quả táo, ngẫu nhiên đưa cho anh cắn một ngụm, nói: "Hôm nay lạnh quá, giờ này sang năm bé con cũng khoảng ba bốn tháng, nhưng thật ra có thể sống tốt hơn không ít."
Sang năm lúc trồng cây vụ hè xong cô mới sinh con, đến thời gian lạnh nhất năm cũng phải được mấy tháng, sẽ không yếu ớt như trẻ con một hai tháng.
"Em ăn nhiều một chút, anh nghe nói lúc con ở trong bụng phải ăn nhiều mới tốt, sinh ra cũng khoẻ mạnh." Hàn Quốc Bân nói.
"Anh nghe ở đâu nói?" Trần Nhu nhìn hắn.
"Thím Trần nói với anh rồi." Hàn Quốc Bân nói.
Thím Trần trong miệng anh ấy chính là vợ của đại đội trưởng, Trần Ái Đệ, dạy cho anh không ít chuyện.
Trần Nhu cười cười: "Sau khi có bầu em ăn không ít đâu."
Đúng là không ăn ít, lúc anh đi săn thú, cô ở nhà một mình đều là khai tiểu táo, trong đó lấy thịt bò ra ăn nhiều nhất.
Đợt trước anh đi săn thú, cô lấy ra ăn không sai biệt lắm phải đến ba cân. Hơn nữa từ lúc mang thai tới nay, cô cũng không có gì nôn nghén linh tinh, đều rất thuận lợi, ăn uống cũng vẫn luôn không tồi.
Nhưng mà kể cả ăn ngon, chính là thời gian vẫn ngắn, bụng cô còn chưa lộ ra dấu vết mang thai đâu.
Hôm nay quá lạnh, Hàn Quốc Bân rất thức thời mà ngốc ở nhà, với vợ anh cùng nhau làm đồ vật từ trúc.
Hai người mãi cho đến biên chế đến tháng chạp, mới chiếc chiếu trúc làm ra.
Cất đi mùa hè sang năm ngủ chắc chắn sẽ rất mát mẻ.
Trần Nhu có thai cũng không muốn chỉ ở nhà mãi, chiếu trúc tử làm tốt, nàng liền ra ngoài, cầm một nắm hạt dưa đến cùng mấy người Chu Trân buôn chuyện giết thời gian.
Chủ yếu chính là cùng các chị em có kinh nghiệm dò hỏi một chút mang thai có gì phải chú ý không.
Vợ của đại đội trưởng Trần Ái Đệ cũng ở đó, liền nói: "thím đã nói cho Quốc Bân một ít, nhưng mà cùng cậu ta cũng không nói kỹ, đang định ngày nào đó lại tìm cháu nói cho cháu biết một chút."
"Quốc Bân về nhà nói qua với cháu rồi." Trần Nhu liền cười nói.
Trần Ái Đệ cười nói ra không ít điều phải chú ý, những phụ nữ khác nghe xong không nhịn được nói: "Bọn chị cũng không chú ý nhiều như vậy, lúc trước khi mang thai đứa lớn, cũng không biết mình có thai, vẫn là sau đó cảm thấy người không thoải mái, làm việc nhiều quá mức, thiếu chút nữa xảy ra chuyện."
"Chị lúc ấy cũng vậy." Một người phụ nữ khác cũng nói.
Mới vừa kết hôn không lâu cũng không có kinh nghiệm øì, ba tháng đầu phải chú ý nhiều một chút, làm việc trên ruộng mệt quá, không chú ý đến mà sảy thai cũng không hiếm thấy.
"Chị năm ngoái sinh thằng thứ hai nhà chị, bụng to đến tám tháng vẫn còn đi kiếm công điểm đấy, muốn nghỉ ngơi cũng không được nghỉ ngơi."
"Như vợ Lý lão tam, năm kia Thạch Đản nhà cô ấy cũng sinh ra ở ruộng khoai lang!"
Một đám phụ nữ tôi một lời cô một lời, đều đang nói về việc sinh con như thế nào.
Trần Nhu tuy là biết những người phụ nữ này có thể chịu được khổ, nhưng sau khi nghe các chị ấy nói ra những việc đã trải qua, vẫn là bị dọa một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận