Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 672: Mat Day

Chuong 672: Mat DayChuong 672: Mat Day
Sáng hôm sau, Trần Nhu dậy hầm canh xương sườn hạt sen, sau khi hầm xong thì để Hàn Quốc Bân mang đến bệnh viện.
Trần Nhu không đến, hôm qua đã đến thăm rồi, nhìn thấy không sao vậy không cần đến đấy nữa.
Mã Ngọc Linh đến nhà chơi, tất nhiên cũng hỏi thăm một chút tình hình ở bệnh viện.
Trần Nhu nói: "Do bản thân bà ấy không biết tự lượng sức, lớn tuổi như vậy rồi cũng dám xông lên đánh nhau với người khác, bị người ta đẩy ngã, dẫn đến gãy xương, bây giờ phải nằm viện dưỡng thương.”
Mã Ngọc Linh nghe vậy thì nói: "Mẹ chồng em cũng quá không biết điều mà, tưởng rằng người bên ngoài đều giống như con dâu, con trai đều phải nhường bà ấy sao."
"Ở nhà quen được người khác nhường nhịn rồi, việc lần này coi như là học được một bài học." Trần Nhu nói.
Không phải cô nói lời châm chọc gì, quả thực là do bà mẹ chồng này của cô quá không biết tự lượng sức mình.
Tất nhiên Tống Hiểu Ngọc cũng như vậy, việc quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, nhìn thấy người ta còn muốn làm ầm T, bây giờ thì hay rồi, dù sao cô sẽ không để Hàn Quốc Bân đến bệnh viện chăm người bệnh, việc xảy ra lần này, hai vợ chồng nhà chú ba nhất định phải đi!"
Trần Nhu không đến bệnh viện, ở nhà đợi mấy đứa nhỏ thức dậy, sau đó vẫn bảo mấy đứa đến đó thăm bệnh.
Nhóc tư thở dài nói: "Bà nội con thật thích gây rắc rối, vì việc này mà năm nay cả nhà mình chỉ có thể ăn tết ở trong thành, không về quê được."
"Le ma cái gì, nhanh đến đấy đi, đừng ở đây nói nhảm nữa." Trần Nhu tống cổ thằng bé ra ngoài.
Hàn Chu cùng Hàn Chanh dắt theo một bụng ý kiến nhóc tư đến bệnh viện, khoảng cách từ nhà đến bệnh viện rất gần, chỉ cần đi bộ hơn mười phút là đến.
Ngồi ở đó khoảng nửa tiếng, mấy đứa liền đi về, không muốn ngồi lại làm gì, Hàn Quốc Bân cũng cùng bọn nhỏ trở về, mặc dù anh ấy không nói gì nhưng Trần Nhu nhận ra tâm trạng của chồng mình không được tốt lắm.
Trần Nhu đại khái có thể đoán được là chuyện øì, khẳng định là Lý Đại Nguyên dẫn Lý Mai đến bệnh viện xin lỗi.
Đợi anh ấy ngồi xuống, Trần Nhu nói: "Mẹ thế nào rồi?"
"Ở bệnh viện điều dưỡng là được." Hàn Quốc Bân nói "Đại Nguyên mang người phụ nữ kia đến bệnh viện xin lỗi."
Trân Nhu nhủ thầm trong lòng rằng không ngoài dự đoán, nói: "Anh rất thất vọng à?"
Nói Hàn Quốc Bân không thất vọng là giả, anh đã nói rất rõ ràng với Lý Đại Nguyên, người phụ nữ kia không phải người tốt lành gì.
Tạm thời không nhắc đến việc Tống Hiểu Ngọc nghe được là thật hay giả, chỉ bằng việc cô ta trước đây muốn chen chân vào gia đình của chú ba và phá vỡ gia đình của Đại Nguyên, đã chứng minh rằng cô ta không phải người tốt lành gì.
Ngày hôm qua Đại Nguyên ra về vẻ mặt rất tệ, nhưng ai biết được hôm nay lại bình thường trở lại rồi.
Hàn Quốc Bân vô cùng thất vọng, cảm thấy người anh em này của mình hết thuốc chữa rồi, cả đời đều ăn thiệt thòi trong tay phụ nữ.
Trân Nhu nói: "Được rồi, không nghĩ những chuyện này nữa."
Dù sao cũng chỉ ở việc làm ăn có qua lại, nhưng mà đều là công nhân chuyển hàng đến đấy, Quốc Bân nhà cô từ sau việc Lý Đại Nguyên ly hôn rồi kết hôn chớp nhoáng thì đã không đến đấy nữa, mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, cũng không có gì để nói cả.
Buổi chiều, An Văn cùng An Võ về đến nhà, nhà chúng cách trạm xe lửa hơi xa, vì vậy hai anh em trước đến bên này thăm dì họ.
Trần Nhu vừa mới ngủ trưa dậy thấy hai người họ đến đây thì vui vẻ nói: "Nhanh vào nhà, đói bụng không, dì nhỏ đi nấu sui cao cho hai đứa nhé?"
"Vâng, cảm ơn dì nhỏ ạ." An Võ cười nói.
"Mặt em đúng là dày, một chút cũng không thấy ngại." An Văn cười mắng, quay qua nói với Trần Nhu: "Dì nhỏ, bọn con chỉ ngồi một lúc thôi, lát nữa về nhà, để mẹ con nấu cho bọn con ăn là được."
"Đều gói xong rồi, không mất thời gian đâu, trực tiếp mang đi nấu là được, các con cứ ngồi đi." Trần Nhu rót cho mỗi đứa một cốc nước nóng, rồi mới đi vào bếp nấu sủi cảo.
An Văn An Võ được Hàn Chu dẫn đến phòng khách, nước vẫn còn nóng, trong thời gian đợi nước nguội, hai anh em bắt đầu lôi đồ trong túi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận