Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 676: Thư Tình

Chương 676: Thư TìnhChương 676: Thư Tình
Cô cùng Hàn Quốc Bân đều không hiểu, nghe như lọt trong sương mù, nhưng tóm lại bọn họ biết chuyên ngành này rất tốt, không giống như chuyên ngành Y của An Văn An Võ, nghe xong liền hiểu ngay.
Chị dâu Hàn nói: "Đều là những đứa bé ưu tú, về sau bốn đứa nhà em đều là sinh viên đại học."
"Sang năm Bảo Châu cũng muối thi cấp ba, đợi nó lên lớp 10, chị để con bé đến đây ở với Chanh Tử nhé." Trần Nhu cười nói.
"Chị khiến con bé đăng ký ở ký túc xá của trường rồi, nếu như nghỉ sẽ đến đây chơi." Chị dâu Hàn nói.
"Vậy chị xem rồi sắp xếp, đến ở đây cũng được, em thấy tình cảm của hai chị em chúng rất tốt." Trần Nhu nói.
Chị dâu Hàn thì thầm nói: "Con bé đến đây học, em để ý nó giúp chị nhé, bọn trẻ bây giờ đều biết yêu sớm, đừng để Bảo Châu học những cái này."
"Chị đừng lo, Bảo Châu rất ngoan mà." Trần Nhu buồn cười nói.
"Sao có thể không lo được, chị lục được một phong thư tình trong cặp con bé, bảo anh cả em đọc cho nghe, thật quá kỳ cục!" Chị dâu Hàn nói.
Trần Nhu ".." Ngày hôm sau Hàn đại tau liền cùng Hàn đại ca về quê, hai anh em Thiết Đản và Lư Đản cũng trở về, Trần Nhu đã chuẩn bị không ít quà tết để Hàn đại tẩu mang về. Năm nay cô đã làm rất nhiều thịt khô sao nên đem cho Hàn đại tẩu vài cân, còn có cả những bánh kẹo chuẩn bị sẵn cũng đều để chị mang về hết, về rồi còn chia cho mọi người trong thôn một phần nữa.
Hàn đại tẩu vừa về trong thôn đã không khống chế được sức mạnh hồng hoang của bản thân, chị thực sự vô cùng bực bội mà!
Tống Hiểu Ngọc đã rảnh rỗi đến nỗi đi gây sự như vậy thì chị còn khách khí với cô ta làm gì nữa? Chị rất mau chóng truyền tin khắp thôn để mọi người đều biết năm nay nhà họ Hàn không được về quê ăn tết là do ai làm hại.
Người trong thôn có biết đến việc bà Hàn ngã gãy chân, nhưng họ còn không biết việc này là do Tống Hiểu Ngọc gây ra mà vẫn tưởng là do trời giá rét nên bà Hàn không cẩn thận trượt chân.
Ai mà biết trong chuyện này còn có nguyên nhân như vậy đâu?
Vì thế Tống Hiểu Ngọc lại bị gắn thêm một danh hiệu phá hoại nhà cửa.
Lần trước, việc Trần Nhu không thèm giữ thể diện cho Tống Hiểu Ngọc nữa thì Hàn đại tẩu cũng có biết đến, chẳng qua Trần Nhu đã dặn dò chị đừng nói việc này ra ngoài. Hàn đại tẩu nghe xong thì không nói gì, nhưng lúc này đây chị một chút cũng chăng thèm khách khí, kể rõ ràng hết tất cả mọi chuyện ra ngoài.
Còn dám xúi giục ông bà Hàn qua náo loạn nhị phòng, cứ làm như nhị phòng phải nhún nhường tam phòng mãi vậy!
"Cô em dâu ba này của chị cũng quá là không biết xấu hổ mà! Trước giờ anh Quốc Bân và chị dâu hai đã rộng lượng không thèm so đo mấy việc này rồi, cô ta còn dám y vào đó mà lên mặt hay sao?" Lời này là vợ Xuyên Tử nói.
Đúng là thịt dê nhà cô bán cho Hàn Quốc Lâm thật, nhưng cô cũng chẳng có lui tới gì với Tống Hiểu Ngọc hết.
Trước kia lúc cô ta vừa mới gả tới đây hết khinh thường cái này lại đến khinh thường cái kia. Lúc trước cô còn chào hỏi rồi bắt chuyện với cô ta mấy lần, thế nhưng cô ta đều trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt ghét bỏ với cô. Sau này vợ Xuyên Tử cũng lười chẳng thèm chào hỏi cô ta thêm nữa, cô cũng có phải nhìn sắc mặt của cô ta để ăn cơm đâu? Có gì ghê gớm hơn người ta mà kiêu ngạo chứ!
"Cho cô ta chút thể diện là cô ta đã dựa vào đó để lên mặt rồi, cho rằng nhà nhà cô ta phụng dưỡng cha mẹ chồng thì cả thế giới phải nhường nhịn cô ta chắc? Đó là do tính tình của em dâu hai tốt đấy thôi, nếu mà đổi lại là chị ấy, mấy cô xem xem chị có lấy cái chổi quét cô ta ra khỏi nhà luôn không! Đã thế nhị phòng còn mở sạp thịt cho chú ba rồi còn giới thiệu cửa hàng cho cô ta nữa, đúng là cái đô không biết tốt xấu mà!" Hàn đại tau hừ lạnh, nói.
"Lại nói tiếp, mẹ Hàng Hàng cũng đã giúp em một ơn lớn đấy. Nếu hai vợ chồng già kia mà ở trong thôn thì sau này em và Quốc Võ trốn không thoát nổi đâu." Vợ Đại Quý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận