Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 68: Em Không Cần Phải Làm Việc

Chương 68: Em Không Cần Phải Làm ViệcChương 68: Em Không Cần Phải Làm Việc
Những người phụ nữ ở thời đại mạt thế đúng là không dễ dàng, nhưng bây giờ không phải mạt thế, nhưng mà cuộc sống như này cũng là quá khổ cực rồi.
Sinh con còn sinh ở ruộng khoai lang.
"Nhưng mà số em tốt, gả cho người đàn ông tốt như Quốc Bân, đến lúc nhiều tháng, anh ta chắc chắn sẽ không cho em đi làm ruộng, cứ yên tâm." Trần Ái Đệ an ủi nói.
"Đúng vậy, Người đàn ông của em thương em nhiều như vậy bọn chị đều nhìn thấy nha." Một người phụ nữ khác cũng cười nói.
"Một người hai người, lại không phải không có người đàn ông của mình thương, còn trêu chọc cô dâu mới của người ta như vậy." Chu Trân giúp Trần Nhu nói chuyện.
Trân Nhu cũng chỉ là cười cười, cũng không ngượng ngùng nên cũng không để ở trong lòng.
Quốc Bân nhà cô đối xử tốt với cô, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần anh ở nhà, cô đều không phải rửa chén đũa giặt quần áo.
Cổng nhà đều là dùng rào tre rào, người trong thôn đi ngang qua đều có thể nhìn thấy rõ ràng, sớm truyền khắp nơi. Cũng chính là vì nguyên nhân như vậy, Mẹ chồng cô có ý kiến rất lớn với cô, cảm thấy cô trèo lên đầu đàn ông trong nhà tác oai tác quái.
Nhưng mà ở đây nói đến Hàn Quốc Bân, các chị em phụ nữ đều phải khen một tiếng đấy.
Lấy được công điểm tối đa không nói, lớn lên cũng cao to, còn rất thương vợ, cũng không có mấy tính trăng hoa bên ngoài, còn có người tốt hơn như vậy sao?
Trong thôn những người đàn ông bằng tuổi Hàn Quốc Bân sau lưng không thiếu những người thầm nói anh vứt mặt mũi đàn ông đi, mẹ Hàn nói cũng không sai, như vậy không phải là để cho vợ trèo lên đầu ngồi sao?
Chỗ nào có đàn ông làm việc nhà cho vợ?
Nhưng bọn họ cũng cũng chỉ dám nói sau lưng, chứ để làm trò trước mặt Hàn Quốc Bân thì cho bọn họ thêm mấy lá gan cũng không dám.
Hàn Quốc Bân không nói cho Trần Nhu biết, Trần Nhu cũng chưa bao giờ biết người đàn ông của mình trước khi mười lăm tuổi là một thiếu niên đánh nhau đến mức không có đối thủ trong thôn.
Sau mười lăm tuổi anh đã hiểu chuyện, nghĩ mọi chuyện thông suốt thì cũng không đánh nhau nữa.
Đương nhiên lúc trước đánh nhau cũng là do người ta khiêu khích, lúc sau không đánh nhau, cũng là đã đánh ra danh tiếng.
Những việc này Trần Nhu không biết. Nghe mấy thím mấy chị trong thôn nói kinh nghiệm trải qua của chính mình, Trần Nhu chính mình trong lòng cũng coi như có cân nhắc.
Chính là đồ sống nguội không chạm vào, lại chính là có đồ ăn thì ăn, đến những mặt khác cũng không có kinh nghiệm gì tốt cho cô.
Bởi vì điều kiện như vậy, thật không chú ý cái øì.
Thời điểm không sai biệt lắm, lúc này mới tan hội từng người trở về nấu cơm.
Trong nhà ăn xương sườn canh củ cải , ăn kèm nấu khoai lang, còn có đậu hũ hầm cải trắng, bên trong cho thêm mấy khối thịt ba chỉ không lâu trước đây lưu lại, chiên đến lúc khô vàng toả hương thơm.
Người bình thường ăn cơm ở nhà đều sẽ không phí sức nấu như vậy, nhưng mà Trần Nhu chính là không sợ phiền toái, hơn nữa cũng không phải món chính ghê gớm gì.
Làm xong hai người vây quanh ở bàn trên giường đất ăn cơm.
"Anh bây giờ mỗi ngày, không phải ăn chính là ngủ, qua mùa đông này, Anh phải bị em nuôi sắp thành heo cũng không phải không thể." Hàn Quốc Bân ăn khoai lang lại thêm một đũa cải trắng, cười nói.
"Ăn nhiều bồi bổ, sang năm có không ít việc phải làm, em đang có thai, sang năm sợ là không thể giúp được việc gì." Trân Nhu nói.
Ở nhà có đồ ăn, có tiền để dành, Trần Nhu tất cả đều lấy em bé làm quan trọng nhất, sang năm cô tính đi cắt cỏ heo, sẽ không đi làm ruộng nữa, chờ sinh con xong lại làm.
Bởi vì cô cũng sợ làm quá mức, có cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa cũng không muốn sinh con ở ngoài.
"Sang năm em cũng đừng làm việc, anh đi kiếm công điểm là được." Hàn Quốc Bân nói.
Mang thai đi đứng không thuận tiện, chắc chắn là phải nuôi cẩn thận, tuy rằng anh từng nhìn thấy trong thôn không ít phụ nữ mang theo cái bụng bầu đi làm việc.
Bất quá kia cũng là Vợ nhà người ta, anh quản không được, anh nếu là để vợ mình mang thai còn làm mệt như vậy, cô sẽ cảm thấy ấm ức đến mức nào chứ?
Trần Nhu biết anh sẽ không có ý kiến, nhưng nhìn thấy thái độ của anh rõ ràng như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
"Không đi chắc chắn là không được, em di cắt cỏ cho heo, đó cũng không phải là việc nặng." Trần Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận