Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 681: Không Trách Em Thì Trách Ai?

Chương 681: Không Trách Em Thì Trách Ai?Chương 681: Không Trách Em Thì Trách Ai?
Cô bé thực sự không muốn qua đó chút nào mài! Cô bé ngại phải tới bên kia lắm rồi.
"Chúc tết xong chi có muốn tới đây chơi không? Buổi chiều em định làm bánh kem đấy." Hàn Chanh rủ rê.
"Vậy em chờ chị nhé, buổi chiều chị sẽ qua đây tiếp!" Dao Dao hăng hái đáp.
"Dạ." Hàn Chanh gật gật đầu.
Ăn sáng xong Dao Dao liền về nhà. Hai chị em tiểu lão tứ và Hàn Chanh cũng qua nhà Mã Ngọc Linh bên cạnh chúc tết sau đó tách ra tự tới nhà bạn học của mình thăm hỏi.
Trần Nhu ngồi xem TV tiếp. Không lâu sau Trần tứ tỷ và An Đại Bang đưa theo hai anh em An Văn An Võ và cả em gái nhỏ Tiểu Mạch của chúng cùng tới đây.
Trần Nhu liền vào phòng gọi Hàn Quốc Bân dậy, đồng thời nói với anh rể mình: "Tối hôm qua anh ấy chơi mạt chược với mấy người Lão Tứ suốt đêm, em còn mắng cho một trận. Ngủ đến giờ này vẫn chưa chịu dậy."
Hàn Quốc Bân thức dậy đi đánh răng rửa mặt, vào trong phòng bếp ăn một chút cơm sáng rồi mới ra ngoài. Trần Nhu bảo anh bôi một ít kem dưỡng da, Hàn Quốc Bân cũng bôi bôi một chút rồi nói: "Quá thơm."
"Cái này gọi là chất lượng tốt." Trần Nhu nói. Nói xong cô mới cười cười nhìn hai anh em An Văn An Võ, hỏi: "Hai đứa có vui mừng không? Không ở nhà hai năm mà đã có em gái lớn như vậy rồi."
"Không vui mừng lắm đâu dì nhỏ. Bọn cháu vừa về nhà đã sợ nhảy dựng lên, còn tưởng là cha mẹ cháu ôm đứa bé ở đâu về nhà ấy chứ." An Võ cười nói.
"Em gái giống cha mình mà, vừa nhìn đã biết không phải ôm về rồi." An Văn vừa bé em gái mình vừa nói.
Tuy rằng em bé lớn lên giống cha mình nhưng vẫn là em gái nhỏ của hai cậu mà, hai cậu đều cực kỳ yêu thương em gái.
Hàn Quốc Bân hỏi về sự phát triển của Thượng Hải bên kia, An Văn An Võ đều kể hết cho anh nghe một lần.
Sự phát triển ngoài đó đương nhiên là cực kỳ nhanh, cũng đã tiến bộ vô cùng lớn. Thực ra tỉnh thành bên này của bọn họ cũng khá là phát đạt, chẳng qua vẫn không thể so được với những nơi đó.
Trần Nhu hỏi: "Sang năm anh muốn tới đó xem thử à?"
"Phải tới xem thử thôi." Hàn Quốc Bân gật đầu dap.
Ngày nào anh cũng xem báo chí, cũng nhận thức không ít về sự phát triển thần tốc của những nơi đó, nhưng anh vẫn muốn tới tận nơi nhìn thử xem.
"Nếu sang năm mà tới Thượng Hải thì dượng nhớ gọi điện thoại trước cho bọn cháu nhé, bọn cháu sẽ ra nhà ga đón dượng." An Văn nói.
"Số điện thoại của các cháu bên kia là bao nhiêu?" Hàn Quốc Bân đi cầm điện thoại tới.
An Văn liền đọc số điện thoại cho anh.
Hàn Quốc Bân đã nhớ kỹ, nói tiếp: "Chẳng khoảng ba tháng nữa dượng mới đến Thượng Hải được, lúc đó mới rảnh rỗi."
An Võ liền bắt đầu nói về tình huống trong khu buôn bán ở Thượng Hải bên kia với dượng mình. Lúc nãy chỉ nói qua qua về sự phát triển của Thượng Hải nói chung, bây giờ cậu mới phân tích kỹ càng tỈ mỉ hơn.
An Văn hỏi: "Sao em biết nhiều thế?"
"Em đâu có giống anh, ngay cả tiểu khu chỗ mình ở anh còn chưa đi hết nữa nà. Chủ nhật nào em cũng ra ngoài đi dạo hết, người trong khu chúng ta ở và cả hai khu bên cạnh em đều biết hết." An Võ đáp lại.
An Văn trách: "Trương đại nương tìm tới tận cửa đưa đồ ăn cũng là do em gây ra chứ ai."
An Võ hỏi lại: "Chuyện đó sao có thể trách em được?"
"Không trách em thì trách ai!" An Văn kiên định.
"Có chuyện gì thế?" Trần Nhu hỏi chen vào.
"Không phải do cháu thấy bác gái kia một mình xách theo bao gạo lên tầng rất vất vả nên mới dứt khoát khiêng bao gạo lên giúp bác ấy hay sao? Cũng chẳng biết bác ấy nghĩ gì mà lại muốn giới thiệu con gái mình cho cháu nữa, dạo này bác ấy thường xuyên mang đồ ăn qua cho bọn cháu." An Võ kể.
"Không chỉ có em đâu, bác ấy còn nhắm tới cả anh nữa đây này! Bác ấy muốn giới thiệu cháu ngoại gái của mình cho anh." An Văn tức giận nói.
"Chuyện này cũng đâu có tệ, điều kiện nhà người ta thế nào?" Trần Nhu nghe vậy liền cười hỏi.
"Điều kiện thực ra khá tốt, hai cô gái đó đều đang học ngành ngoại ngữ." An Võ đáp.
"Sao không thấy hai đứa kể cho mẹ nghe?" Trần tứ tỷ không nhịn được hỏi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận