Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 682: Nha Chung Cu

Chuong 682: Nha Chung CuChuong 682: Nha Chung Cu
"Cũng có gì hay mà kể đâu mẹ. Người ta là dân Thượng Hải, chắc sẽ chướng mắt mấy đứa nhà quê như bọn con thôi." An Võ nói.
"Đâu có chướng mắt đâu, anh thấy Trương Mật nhìn trúng em rồi đấy chứ." An Văn cười hì hì nói.
"Vậy thì cái cô Tô Ngọc cũng rất coi trọng anh còn gì. Lần trước cô ấy còn tới mượn sách của anh, đừng tưởng là em không biết nhé!" An Võ bật lại luôn.
"Mượn quyển sách thôi mà." An Văn nói.
Năm trước hai anh em đã dọn ra bên ngoài, đã vậy còn ở cùng một khu nữa, không tệ chút nào.
"Trông mấy cô gái ấy thế nào?" Trần Nhu cười hỏi.
"Bao nhiêu tuổi? Điều kiện trong nhà ra sao?" Trần tứ tỷ cũng lập tức hỏi theo.
"Tuổi tác không khác bọn con là mấy, vẻ ngoài cũng không tệ, chẳng qua là gia cảnh hơi cao quá. Thượng Hải bên kia nếu kết hôn thì phải đưa ba đồ điện lớn là điều hòa, âm hưởng và cả máy quay phim. Tuy rằng nếu điều kiện gia đình không đủ thì chỉ cân đưa một trong số đó nhưng cũng vẫn đắt lắm ấy. Giá của một cái điều hòa phải hơn 5000 đồng, âm hưởng thì rẻ hơn chút nhưng vẫn phải tầm hơn 3000. đủ để mua ba đồ điện lớn ở bên này của chúng ta rồi. Hơn nữa không chỉ có ba đồ điện lớn đâu, muốn kết hôn còn phải đưa lễ hỏi và trang sức vàng nữa cơ. Nếu không có trên dưới một vạn đồng tiền thì đừng có mơ được kết hôn với mấy cô gái Thượng Hải!" An Võ kể rõ ràng rành mạch.
"Em tính toán rõ ràng như vậy luôn rồi hả?" An Văn ngơ ngác hỏi.
An Võ khinh bỉ nhìn cậu một cái: "Anh là anh cả mà mấy cái này đều để em tính hết thế? Một người đã tốn một vạn rồi, nếu hai anh em ta mà kết hôn thì phải tốn tận hai vạn, lấy đâu ra tiền cho đủ bây giờ?"
An Văn gật gật đầu, cưới một cô vợ tốn một vạn đồng thực sự là quá đắt rồi. Bọn họ không thể nào làm ra chuyện tiêu sạch tiền của cha mẹ được.
Vốn dĩ Trần tứ tỷ và An Đại Bang còn định bảo anh em bọn họ nếu thích thì cứ cưới, thế nhưng sau khi nghe xong hai vợ chồng đều trợn mắt há mồm.
"Người Thượng Hải bên kia đều có tiền như vậy à?" Trần tứ tỷ hỏi.
"Có tiền hay không thì con không biết, dù sao ở bên kia nếu không có tiền thì lúc kết hôn sẽ phải dùng hết toàn lực đấy." An Võ nhún vai nói.
Việc buôn bán của Trần tứ tỷ và An Đại Bang thực ra cũng rất khá, một năm có thể tiết kiệm được khoảng một hai vạn đồng tiền. Tuy số tiền kết hôn này đắt đến mức dọa người nhưng cũng không đến mức cưới không nổi vợ cho con trai. "Nếu hai anh em con thích thì cứ cưới đi, mẹ và cha mấy đứa đều tích cóp một khoản phí kết hôn cho mấy đứa mà." Trần tứ tỷ nói.
"Mẹ của con ơi, nhà mình giàu như vậy luôn hả? Nhiều tiền như vậy mà mẹ cũng không nháy mắt chút nào luôn?" An Võ cười trêu đùa.
"Chẳng lẽ lại không cóp tiền cho hai đứa cưới vợ chắc?" Trần tứ tỷ tức giận nói.
An Võ cười cười: "Mẹ hỏi anh cả con đi, con vẫn chưa tính đến phương diện này."
"Em không thì anh lại càng không. Em tính toán tiền cưới rõ ràng như vậy rồi, anh còn chưa tính qua đâu." An Văn tức giận nói.
"Hiện tại vẫn chưa ổn định mà, cũng chưa được phân phối đơn vị nữa. Nơi dừng chân cũng còn chưa có, những mặt khác thì lại càng không." An Võ lắc đầu.
Trong lòng cả hai anh em đều hiểu rõ, hiện tại xác thực vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để kết hôn.
"Chờ đến thời điểm thích hợp rồi kết hôn là tốt nhất. Không phải người trẻ tuổi mấy đứa bây giờ đều muốn yêu nhiều năm rồi mới tiến tới hôn nhân hay sao? Nếu điều kiện gia đình của nhà gái không tồi, cha mẹ cũng là người đàng hoàng thì cứ yêu đương trước đã rồi tính sau. Không phải trên TV nói là có nơi đã bắt đầu xây dựng các khu chung cư rồi hay sao? Chờ đến lúc mấy đứa tốt nghiệp thì mua phòng chung cư rồi cưới vợ cũng không muộn." Trần Nhu nói.
"Nhà chung cư ấy ạ? Đắt đỏ lắm dì ơi." An Võ tặc lưỡi nói.
"Chờ có việc làm ổn định là mua được thôi mà. Đến lúc đó nhờ bố mẹ hai đứa hỗ trợ cho một ít tiền, số còn thiếu thì vay tạm để mua rồi trả dần cũng được mà." Trần Nhu nói.
"Dì nhỏ à, sao dì biết rõ vê mấy chuyện này vậy ạ?" An Văn cười hỏi.
"Xem thường dì đấy à? Có gì mà dì không biết đâu chứ!" Trần Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận